“Đi thôi.” Dịch Huyền kêu bọn họ chạy về hướng cầu thang bên kia.
“Trả cho ta.” Du Phục Thời đi ra từ sau lưng Diệp Tố, tròng mắt hắn đã khôi phục màu đen, nhưng nét mặt bướng bỉnh trước vẫn không hề biến mất.
Cốc Lương Thiên đứng trên cầu thang, cầm mõ, không quên châm ngòi: “Sư muội ngươi nói đây là cơ duyên của nàng ta.”
Diệp Tố lười nghe hắn ta nói, ánh mắt nhìn thấy những người khác đã lại đây thì nói với mọi người phía sau: “Mọi người đi lên đi.”
Nàng vươn tay đem đoạt mõ lại, dùng Thanh Khiết Thuật rửa sạch vài lần mới đưa cho Du Phục Thời.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây