Ánh sáng rực rỡ chiếu rọi bầu trời gần hết cả ngày mới dần lụi tắt, lúc Diệp Tố đi từ bên trong ra, trong tay nàng có một cái vỏ kiếm.
“Từ huynh?” Diệp Tố luyện khí chuyên chú đến mức chẳng phân biệt được ngày và đêm, lúc mở cửa ra ngoài còn hơi ngơ ngẩn, nhìn thấy Từ Trình Ngọc, nàng lập tức bước lại gần hắn ta: “Đúng lúc ta muốn tìm huynh, kiếm đã luyện xong rồi.”
Từ Trình Ngọc nhìn thanh kiếm trong tay Diệp Tố, trên vỏ kiếm màu hoa lê khắc đầy những hoa văn màu bạc đan xen vào nhau, chuôi kiếm lại khác hình ngà voi biển bóng loáng, chỉ không nhìn rõ thân kiếm ra sao, trái tim trong ngực hắn ta đập thình thịch: “Cho ta?”
“Cho huynh.” Diệp Tố đưa kiếm cho hắn ta: “Lần này phúc nguyện của Thiên Đạo lâu khác thường.”
Gần như kéo dài cả một ngày, chuyện này quá hiếm thấy.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây