Cuối cùng Diệp Tố đành nhận túi linh thạch: “Sau khi chúng ta ra khỏi Luân Chuyển tháp, nếu có thể đi mấy nơi như động phủ, truyền thừa sẽ mang về nhiều tài liệu tốt cho ngươi.”
Gương mặt khô héo của Hoàng Nhị Tiền lập tức tươi tỉnh lên, trước khi rời đi, hắn hơi do dự một lát rồi vẫn quay lại đưa thứ trong ngực cho Diệp Tố.
Thấy đồ vật quen thuộc xuất hiện trước mặt, Diệp Tố ngẩng phắt đầu lên, hỏi: “Ngươi làm gì vậy?”
“Ta đã nghĩ rất lâu, giờ cửa hàng vật liệu Văn Đông đã bắt đầu đi vào quỹ đạo, ta cũng không phải chạy đi bí cảnh suốt nữa.” Hoàng Nhị Tiền đưa quyển trục Vạn Cảnh Thông cho Diệp Tố, gã ta hạ giọng nói: “Ngày đó... Du công tử đã xảy ra chuyện đúng không? Diệp các chủ, ngươi nhận đi, chẳng may lại xuất hiện tình huống như vậy cũng còn có đường lui.”
Hôm đó Du Phục Thời bị bọc kín nên Hoàng Nhị Tiền chưa nhìn thấy hắn làm sao nhưng từ ánh mắt Diệp Tố cũng đủ nhìn ra có chuyện gì đó đã mất khống chế.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây