“Ừ.” Từ Trình Ngọc hơi xúc động: “Mới mấy năm mà các ngươi đã đi xa như vậy.”
Mọi người tách ra quay về chỗ ở của mình, Diệp Tố do dự một lát, cuối cùng quyết định canh Du Phục Thời một thời gian.
“Có, chuyện, gì, vậy?” Minh Lưu Sa lấy một quả lê trong túi Càn Khôn ra, hắn ta đứng giữa sân nhìn Diệp Tố đi vào phòng tiểu sư đệ, vừa cắn một miếng vừa nói từng chữ.
“Chắc là có chuyện gì đó.” Tây Ngọc ngồi xuống, định tiếp tục mài giũa kỹ xảo luyện khí: “Đợi lát nữa Đại sư tỷ ra hỏi là biết ngay.”
Nhớ lần đó là lần đầu tiên Đại sư tỷ biểu lộc cảm xúc của mình ra ngoài, Tây Ngọc lắc lắc đầu, cuối cùng tiểu sư muội vẫn lấy được danh ngạch.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây