Nàng làm đại sư tỷ đã quen, trong lời nói cử chỉ luôn mang theo khẩn thiết chân thành như dỗ trẻ nhỏ, nói như vậy, nếu đổi hoàn cảnh thì người lạ đúng là sẽ cho rằng nàng có lòng tốt.
“Tốt như vậy…” Cốc Lương Thiên vừa mở miệng nói được vài từ là lại hộc máu, hắn ta giơ tay lau một cái: “Ngươi tự bị đánh đi.”
Diệp Tố đứng trong lôi đài có hố sâu khắp nơi, thu hồi tất cả biểu cảm trên mặt: “Quá kém!”
“Ngươi nói gì?” Cốc Lương Thiên quay đầu lại nhìn nàng.
“Ta nói ngươi quá kém!” Diệp Tố mặt không thay đổi nhìn hắn ta: “Không xứng với danh hiệu Phật tử.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây