“Tu sĩ thoải mái hơn binh lính con người.” Thủ vệ trưởng dẫn bọn họ đi ngang qua đám binh lính con người, thuận miệng nói: “Các ngươi hành động càng tùy ý hơn, cần phải ngăn cản tu sĩ ngoại lai đánh lén. Đương nhiên, loại chuyện này rất ít khi xảy ra, nhiệm vụ của các ngươi rất nhẹ nhàng.”
Diệp Tố đi phía sau, nàng quay đầu nhìn Du Phục Thời, giơ tay sửa cổ áo xộc xệch của hắn.
Khóe mắt Dịch Huyền liếc thấy động tác của nàng thì ôm kiếm khẽ nói một câu mà ai cũng nghe thấy: “Ta ba tuổi đã biết mặc quần áo rồi.”
Du Phục Thời quay người lại, chẳng thèm phản ứng lời nói của hắn ta, hắn chỉ nhìn sau gáy Dịch Huyền, sau đó dường như phát hiện ra gì đó, nói: “Diệp Tố, hắn lùn hơn ta.”
Dịch Huyền: “...”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây