Thanh kiếm này là một thanh kiếm tốt, ít nhất thì kĩ thuật rèn giũa đủ xuất sắc, nên nó mới có thể đồng hành cùng Dịch Huyền trong một khoảng thời gian dài như vậy. Chỉ là chất liệu tạo ra nó không đủ bền, và không cứng cáp bằng thanh kiếm trong tay Chu Vân mà thôi.
Từ Trình Ngọc ra khỏi khán đài, bay đến trước mặt Dịch Huyền, rút kiếm của mình ra và đề nghị: “Dịch sư đệ, dùng tạm kiếm của ta trước đi.”
Nhưng Dịch Huyền chỉ nghiêng đầu, không nhìn Từ Trình Ngọc, cũng không nhìn Tân Trầm Tử mà hướng thẳng về phía Diệp Tố, siết chặt thanh kiếm đã gãy trong tay.
Diệp Tố đối mắt với Dịch Huyền nói: “Tiếp tục thi đấu đi.”
Lúc này hắn ta mới đưa tay cầm lấy thanh kiếm của Từ Trình Ngọc. Khi vừa chạm vào, một luồng kiếm ý kỳ lạ đột ngột dâng lên khiến lòng bàn tay hắn ta đau rát.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây