Diệp Tố quay đầu nhìn Du Phục Thời đang đứng dậy: “Đây là Hàn Tinh bùn, đệ... Lần sau đừng lãng phí như vậy.”
Tuy nàng nàng đã sớm biết được hắn không có nhân tính nhưng vẫn không thể nào chấp nhận được.
Du Phục Thời không nói, nghe không hiểu, mà cũng không nghe thấy.
Lúc trước hắn thấy Diệp Tố đổ ra một đống bùn, không biết vì sao mà trong nháy mắt kia, hắn lại đúng lúc được kết nối đến không gian của mình, suy nghĩ vừa loé thì trong tay hắn đã có thêm một đống bùn trắng.
Chờ đến khi Du Phục Thời phản ứng lại thì đã không còn kết nối được với không gian kia nữa, hắn không thích cảm giác bùn trắng dính dính trong tay, bóp bóp vài lần làm cho bùn dính đầy tay, bèn chà lên vạt áo của Diệp Tố.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây