Nơi này là một mảnh đất hoang vắng, nếu muốn rời đi thì cũng chỉ có thể đi qua bên kia để tìm lối ra.
“Chúng ta đi thôi.” Từ Trình Ngọc dẫn đường đi đến chỗ đã ngăn cản thần thức của hắn ta để thăm dò.
Diệp Tố đi theo phía sau, thuận tay lấy một bình Tích Cốc đan từ trong túi Càn Khôn ra đưa cho tiểu sư đệ: “Đệ có muốn ăn không?”
Du Phục Thời yên lặng đưa tay nhận lấy, người phàm này thỉnh thoảng vẫn coi như là có tình người, tuy rằng thứ này có vị dở tệ.
“Bút của ta dùng ổn không?” Liên Liên đi phía sau bỗng nhiên bước nhanh lên phía trước, hỏi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây