“Ta không có hứng thú với rượu.” Diệp Tố buông ly rượu xuống.
Liên Liên ở phía đối diện kìm nén rất lâu, cuối cùng không nhịn được chỉ vào hộp thức ăn trên bàn: “Những thứ này có bán không? Ra giá đi.”
“Không bán, toàn bộ chỗ thức ăn này đều là của hắn.” Diệp Tố nói thẳng.
Vì vậy, cả một bàn ngồi đó, nhìn Du Phục Thời thản nhiên ăn điểm tâm.
Đổi lại là người bình thường, sẽ rất ngại ngùng, nhưng từ trước đến giờ người này không hề quan tâm đến ánh mắt của bất kỳ ai, ngồi ở trên ghế xếp nhỏ, rõ ràng là sống lưng ưỡn thẳng tắp, nhưng trước sau đều mang theo một tia lười biếng, chậm rãi ăn điểm tâm, thỉnh thoảng đẩy cái đĩa về phía Diệp Tố, tỏ ý kêu nàng ăn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây