An Nhiên đỏ mặt, nhổ nước bọt: “Miệng chó không phun ra ngà voi.”
Nhìn vẻ mặt thẹn thùng của cô ấy, Trương Hợp Hoan thầm nghĩ nếu thật sự như thế thì cô ấy hẳn là cũng sẽ không phản đối, trong lòng không khỏi nổi sóng, vươn tay ôm lấy eo thon của An Nhiên, An Nhiên đã đoán trước được hành động như vậy của cậu nên cô ấy lùi trước một bước, khéo léo né tránh.
“Giữa ban ngày, không được giở thói lưu manh.”
Trương Hợp Hoan gật đầu và nói: “Vậy chờ trời tối rồi hãy nói.”
An Nhiên ngượng ngùng nói: “Tôi mặc kệ anh.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây