Trịnh Quang Viễn cười tủm tỉm nói: “Tôi đã sớm nghe nói về cánh tay phải đắc lực của cậu, nhưng không nghĩ tới tiểu Trương còn trẻ như vậy.”
Tôn Thụ Lập nói: “Cậu ấy hai mươi hai tuổi.”
Trịnh Quang Viễn cảm thán nói: “Con trai tôi đã hai mươi tư tuổi rồi, mà nó vẫn đang học tiến sĩ ở trường đại học một cách ngốc nghếch.”
Trương Hợp Hoan khiêm tốn nói: “Con trai của ngài là thành phần tri thức cao cấp và là trụ cột tương lai của đất nước. Còn tôi thì thuộc về những người bị trường đại học đào thải, không có cách nào mới phải vào xã hội.”
Trịnh Quang Viễn nói: “Thật ra người trẻ tuổi nên học hỏi nhiều kinh nghiệm trong xã hội.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây