Trương Hợp Hoan nhắm mắt lại không nói lời nào, giống như đang ngủ say. Sở Thất Nguyệt khởi động động cơ, Trương Hợp Hoan đột nhiên duỗi tay ôm cô vào lòng, cực kỳ bá đạo hôn lên môi cô. Sở Thất Nguyệt dùng sức mím chặt môi, hai người yên lặng chơi đùa trong bóng tối. Sở Thất Nguyệt cắn môi của anh, phát hiện thằng nhóc này đang mở to đôi mắt nhìn mình, ánh mắt có chút đáng thương. Sở Thất Nguyệt có một loại xúc động rất muốn cắn mạnh xuống, nhưng hàm răng của cô lại không nỡ dùng sức.
Cuối cùng cô vẫn nhẹ nhàng buông anh ấy ra. Trương Hợp Hoan mím môi, cũng không tiếp tục ép buộc cô. Hai mắt lóe sáng, ngân quang bắn ra bốn phía.
Sở Thất Nguyệt có chút không dám nhìn thẳng vào mắt của anh ấy: “Anh đừng nhìn em như vậy,”
Trương Hợp Hoan nói: “An Nhiên tính đi học ở đại học Nam California.”
“Cô ấy không nói với em.” Sở Thất Nguyệt hiểu rõ lý do vì sao An Nhiên lại lựa chọn đi học vào thời điểm này, thực ra cô làm sao không nghĩ đến việc tránh đi một đoạn thời gian. Rối rắm của hai cô tất cả đều do cái tên vô lại ở trước mặt này gây ra. Yêu anh, cuối cùng là phúc hay họa?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây