Nhạc Khai Sơn nói: “Nhất thời là nhất thời. Tôi ngược lại muốn nhìn xem xem, tâm lý của cô gái nhỏ này mạnh đến bao nhiêu.” Lúc nói lời này, hai mắt ông bắt đầu nhìn mây bay ngoài cửa sổ, xẹt qua một tia ưu thương mà người khác không nhìn ra được.
Nguy cơ nợ nần của tập đoàn Thiên Đại đã được giải quyết, An Nhiên biết là do Sở Thất Nguyệt ra tay, tâm tình có chút phúc tạp. Bởi vì cô biết lần này Sở Thất Nguyệt đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi không phải cho cô.
Hai người đứng trong văn phòng có cửa sổ sát đất, quan sát cảnh phố thị Nam Giang phồn hoa.
An Nhiên nhỏ giọng nói: “Thất Nguyệt, cô không cần phải làm như vậy.”
Sở Thất Nguyệt nói: “Tôi cũng không phải đơn thuần là vì giúp cô. Tôi đã tìm người tiến hành đánh giá toàn diện đối với tập đoàn Thiên Đại, Thiên Đại vẫn rất có tiềm lực. Tôi thấy được sự phát triển sau này của Thiên Đại. Người làm ăn dựa trên lợi ích, tôi sẽ không làm cuộc làm ăn lỗ vốn.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây