Phương Minh Như liếc mắt nhìn đánh giá Trương Hợp Hoan: “Cậu rất ưu tú, trên thế giới chuyện mâu thuẫn rất bình thường. Con gái ưu tú xung quanh nhiều người theo đuổi. Mà xung quanh cậu bé ưu tú xung quanh không thiếu oanh oanh yến yến. Nếu cậu không muốn đụng tới những phiền phức này, vậy thì tìm một người bình thường mà yêu đi. Nhưng bình thường trên đời này lại có bao nhiêu người thật sự nguyện ý chân chính như vậy? Cảm giác đó rất đơn giản, đó là cảm giác sau khi trải qua những sóng gió.”
Trương Hợp Hoan làm một nhân vật khiêm tốn lắng nghe.
Phương Minh Như nói: “Muốn tìm một người ưu tú làm bạn đời, vì vậy phải có đủ năng lực tinh thần. Tôi luôn nghĩ về những gì cậu đã nói tối qua. Nếu tôi không nắm giữ được cô ấy, tôi sẽ để cô ấy bay đi. Bởi vì cô ấy có đôi cánh của mình, có thể tự do lựa chọn bầu trời của mình, là cậu đã nhắc nhở tôi.”
“Dì, cháu thực sự không phải nhắc nhở dì, câu nói kia là ý nghĩ chân chính trong lòng cháu.”
Phương Minh Như nói: “Hôn nhân của tôi và Sở Quốc Lương chính là như vậy, cuối cùng là tôi chọn buông tay. Đối với Thất Nguyệt có lẽ không thể buông tay.” Bà nhìn Trương Hợp Hoan hai mắt gằn từng chữ: “Tôi bị u não.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây