“Phan tổng quá khen, mấy năm nay tổng cộng tôi chỉ viết được mấy bài đó, tài nâng nhỏ bé của bản thân đã dùng hết rồi.”
Phan Khải nói: “Cậu không cần khiêm tốn, tùy tiện lấy một sáng tác của cậu cũng đã là một tuyệt phẩm, cái cậu thiếu chính là một kế hoạch về sau, càng thiếu mở rộng một cách chuyên nghiệp. Tiểu Trương cậu có hứng thú thử một lần sản xuất phát hành đĩa nhạc không? Tôi có thể cam đoan với cậu sẽ sử dụng thiết bị tiên tiến nhất, đội ngũ chế tác sản xuất chuyên nghiệp nhất để giúp cậu phát hành.”
Tề Tuệ mang trà tiến vào, trợ lý đem trà rất chuẩn thời gian, vừa có thể để cho cả chủ và khách có thời gian suy nghĩ thêm và nghỉ ngơi.
Trương Hợp Hoan mời Phan Khải uống trà, bản thân cũng bưng chén trà uống một ngụm, mỉm cười nói: “Phan tổng, không nói dối ông, tạm thời tôi chưa nghĩ tới việc phát triển trong ngành âm nhạc.” Thật ra không phải là chưa từng nghĩ đến, mà là không có niềm tin đối với nhà sản xuất âm tượng Nam Giang, đổi lại nếu là cậu trong quá khứ cũng không muốn để ý đến công ty này.
Phan Khải nói: “Cũng không để cho cậu tự biểu diễn mà, cậu chỉ cần sáng tác, tôi sẽ phụ trách tìm kiếm ca sĩ thích hợp cho ca khúc.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây