Chương đạo diễn thầm than, đoạn này còn có thể giả hơn nữa sao? Nhắm chừng mặt hàng này nếu thực sự trở thành diễn viên, diễn cảnh khóc cũng phải dựa vào nước nhỏ mắt. Không diễn được cảnh khóc là tối kỵ của diễn viên.
An Nhiên cũng từ lạnh lùng lúc đầu trở nên kích động: “Anh thật sự ích kỷ! Lúc trước tôi nói có thể cùng nhau đi, anh nói muốn báo thù. Hiện tại báo được thù rồi, anh lại muốn.”
“Trình Trình!” Trương Hợp Hoan tạm dừng một chút: “Cho anh thêm một cơ hội.”
Hốc mắt An Nhiên ngưng tụ nước mắt: “Có công bằng không? Khi có hai đồ vật cần anh chọn, anh không thể chọn cả hai!”
Cô nhớ tới bản thân và Sở Thất Nguyệt, nhớ tới cảnh ngộ trên đường tình cảm của mình. Bỗng nhiên trong lòng xuất hiện ấm ức không thể kể hết.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây