An Nhiên đứng ở nơi đó, một bên nghe bài hát này, một bên rơi lệ. Cho đến khi bài hát kết thúc, cô vẫn đang đắm chìm tỏng vui sướng và đau thương hỗn loạn mà tiếng ca đem lại. Trong bầu khôg khí hỗn loạn, Trương Hợp Hoan nhẫn xuống âm điệu cuối cùng, nhẹ giọng nói: “Tôi tặng bản tiếng Trung của bài hát này cho hồng nhan tri kỷ của tôi.”
Tần Hồng đi đến bên người Phó Hạo, ôm lấy cánh tay hắn, nhẹ giọng nói: “Lúc nào thì anh mới viết cho em bài hát như vậy?”
Phó Hạo thở dài: “Anh chỉ sợ vĩnh viễn cũng không viết được bài hát như vậy. Nhưng anh có thể cam đoan đời này chỉ viết nhạc vì em.”
Tần Hồng lắc lắc đầu: “Lời nói của đàn ông, em sẽ không tin tưởng.”
Trương Hợp Hoan đi đến bên người An Nhiên, An Nhiên bỗng nhiên xông lên ôm lấy cậu. giống như người yêu cách xa đã lâu nay gặp lại.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây