Trương Hợp Hân từ trên giường ngồi dậy, mặt đầy nước mắt chỉ vào Vu Hán Khanh nói: “Anh có lương tâm không, Vu Hán Khanh anh có còn lương tâm không? Chúng ta sau khi kết hôn, đã bao giờ anh trả tiền nhà chưa? Bình thường chi tiêu trong nhà đều dựa vào quán ăn của tôi, ngay cả tiền mở cửa hàng cũng là mẹ tôi đưa, nhà các người đối với tôi không có một ngày sắc mặt hoà nhã, nói tôi là đồ phế vật, không sinh được con, tất cả tôi đều đi khám bệnh viện một lần, tôi không có vấn đề, còn anh tại sao anh không đi kiểm tra?”
Vu Hán Khanh nói: “Trương Hợp Hân, cô cảm thấy nhà cô cho cô chỗ dựa đúng không? Đừng nói tôi khinh thường cô, gia đình cô cũng khinh thường cô, bằng không tại sao phá dỡ phòng còn muốn chúng ta chi tiền ?”
“Anh không có lương tâm!” Trương Hợp Hân gào khóc.
Vu Hán Khanh chỉ vào cô nói: “Tôi mỗi ngày liều chết liều sống đi làm, còn cô thì đi ra ngoài du lịch, tiêu tiền như nước, ăn mặt trang điểm xinh đẹp rồi tỏ ra giận dỗi, cô muốn làm gì? Định ở sau lưng ta dụ dỗ đàn ông sao?”
Trương Hợp Hân nức nở nói: “Đó là em trai mời tôi, quần áo cũng là em trai mua cho tôi, Vu Hán Khanh anh không phải người, chính anh ở bên ngoài đã làm những việc đáng xấu hổ, anh còn vu oan lên trên người tôi “
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây