“Không ốm mà rên.”
“Cậu nói ai không ốm mà rên?” An Nhiên một đôi mắt phượng quyến rũ trừng mắt với cậu.
Trương Hợp Hoan nói: “Một thân áo váy của cô cũng đã mấy trăm ngàn, cô mà cô độc cái gì? Tôi thấy cô chính là có tiền không chỗ để tiêu thì có.”
“Cậu không hiểu, cậu còn quá trẻ.”
“Cô không phải chỉ lớn hơn tôi có bốn tháng sao? Cái gì mà như bà cụ non vậy, không lẽ là vì không ăn được bữa cơm của Lý Siêu, hối hận af?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây