Trương Hợp Hoan không biết thế nào lại nghĩ đến bánh bà vợ (một loại bánh ở Quảng Đông), không lẽ cũng sẽ như thế này? Cậu cũng không nghĩ nhiều nữa, đẩy cửa chạy ra bên ngoài, mưa rất lớn nên không có người ai đi theo qua, chỉ băng qua con đường, cả người Trương Hợp Hoan đã bị mưa xối ướt đẫm.
Nhìn thấy phía dưới biển quảng cáo còn có ánh đèn lập lòe, Trương Hợp Hoan nhìn vào trong khe hở, dù sao nóc chiếc Porche cũng đã bẹp, không biết An Nhiên bên trong còn sống hay chết.
Trương Hợp Hoan chui vào, nghe thấy bên trong có tiếng kêu cứu, Trương Hợp Hoan kéo cửa xe nhưng cửa xe bị móp méo kẹt không mở ra được, Trương Hợp Hoan nhìn thấy An Nhiên bên trong xe, tóc tai bù xù, bất quá không thấy trên mặt có máu, hy vọng cô ta không bị thương.
Trương Hợp Hoan nhìn nhìn xung quanh, vừa vặn có một viên gạch, cậu cởi áo khoác quấn quanh tay phải, nhặt viên gạch lên, phất tay ra hiệu An Nhiên tránh xa một chút, sau đó dùng lực đập lên cửa kính xe, đập liên tục mấy cái thì mới có thể đập nát được cửa kính xe, Trương Hợp Hoan liền dọn dẹp mảnh vụn thủy tinh của cửa kính xe.
Thanh âm An Nhiên trở nên rõ ràng hơn: “Mau cứu tôi ra ngoài…”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây