Liễu Vân Tư nắm lấy tay của cậu nói: “Mẹ biết là mơ, nhưng sau khi tỉnh lại, mỗi một chi tiết trong giấc mơ mẹ đều nhớ được rõ ràng, con có còn nhớ hay không, chuyện khi mẹ nói với con lúc nhỏ, con hoặc là qua loa với mẹ cho có lệ, hoặc chính là căn bản không nhớ rõ.”
Trương Hợp Hoan vẫn cho rằng mẹ là một người phụ nữ bất cẩn, nhưng không ngờ tâm tư của cô ấy tinh tế như vậy.
Liễu Vân Tư nói: “Hoan Tử, mẹ thật sự vô cùng sợ con rời khỏi mẹ.”
Trương Hợp Hoan gật nhẹ đầu, giang cánh tay ôm lấy mẹ: “Sẽ không đâu, con sẽ không rời khỏi mẹ.”
Trương Hợp Hoan hi vọng biết bao thời gian có thể tạm dừng, cho dù chỉ là cho cậu thời gian mười năm một lần nữa cũng được, nhưng thời gian lại vô tình, trôi qua từng giây từng phút như vậy.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây