Trương Hợp Hoan hiểu ý mà Văn Vịnh Thi muốn nói, bản thân cậu cũng không phải là người mù, đương nhiên có thể nhìn ra thiện cảm của cô dành cho cậu, nhưng bây giờ cậu chỉ còn sót lại sự áy náy với cô, mà thực ra ngay đầu, giữa bọn họ đã không phải là tình yêu, cho dù là trong quá khứ thì cậu cũng chỉ có dục vọng chiếm hữu với Văn Vịnh Thi.
Trương Hợp Hoan biết chỉ cần cậu muốn, Văn Vịnh Thi sẽ không chút do dự mà lao vào vòng tay của mình, nhưng nếu cứ như vậy thì cậu sẽ thành ra nông nỗi nào đây? Vậy thì có gì khác so với kiếp trước chứ?
Chú chó sói Danny chạy về phía bọn họ, khi nó đi tới bên cạnh Trương Hợp Hoan thì ngoan ngoãn nằm xuống, Trương Hợp Hoan đưa tay sờ sờ đầu nó.
Văn Vịnh Thi nói: “Tôi vẫn phải cảm ơn anh từ tận đáy lòng vì đã giúp đỡ tôi nhiều như vậy, nếu như không có anh thì tôi đã không thể có được ngày hôm nay.”
Trương Hợp Hoan cười nói: “Nghe cứ như đang trách móc tôi vậy.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây