Anh ta đi đến chỗ Giang Văn với vẻ mặt kiêu ngạo, mở to mắt nói: “Lại con mẹ nó là ông sao?” Anh ta đột nhiên chỉ tay vào Giang Văn, giống như một con chó ngao Tây Tạng đang tức giận: “Ai cho ông động vào chiếc xe? Ông có biết đó là xe gì không? Ông có biết đó là loại sơn nào không? Trong nước không có, tôi phải đặt hàng từ nước Anh đấy. Ban đầu nó chỉ là một vết bẩn, bây giờ thì lại thành một đống sơn nát. Tôi phải cạo nó đi và sơn lại đấy.” Ngón tay của anh ta không ngừng chỉ vào trán của Lục Gia.
Biểu cảm của Giang Văn đờ đẫn. Im lặng. Nhân vật Lục Gia đang chuẩn bị bộc phát trong sự im lặng.
Diễn viên giỏi chính là diễn viên giỏi. Một biểu cảm, một động tác cũng đủ mang lại cảm xúc.
A Bưu cho rằng Lục Gia đang sợ hãi: “Ông sử dụng cái thứ tào lao gì thế, ông già kia.” Anh ta vừa nói vừa chỉ tay về phía Lục gia.
Giang Văn đột nhiên nắm lấy ngón trỏ của A Bưu, tát cho diễn viên đóng vai A Bưu phải quỳ xuống đất. Cái tát này vừa nặng vừa ác. Đúng là đánh cho ra đánh!
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây