Hàn Truyền Thắng lắc lắc đầu, mặt mũi tràn ngập vẻ đáng thương.
Mặc dù bố đối xử tuyệt tình với mình, nhưng Hàn Bảo Nhi không thể làm lơ người bố trước mặt được, dù sao cũng là người thân sinh ra cô ấy. Hàn Bảo Nhi nhìn dáng vẻ của bố, trong lòng mềm nhũn: “Bố, con dẫn bố đi ăn cơm.”
Cô ấy dẫn bố đến quán mì trộn tương ở đối diện trường học, sau đó gọi cho ông ta một bát mì trộn tương. Tiếp đó Hàn Bảo Nhi nhìn đồng hồ, nhỏ giọng nói: “Bố, con phải về đi học đây, bố ăn trước đi.”
Hàn Bảo Nhi định rời đi, nhưng lại bị bố túm cánh tay lại: “Học cái quái gì chứ, trễ một chút cũng không sao đâu, bố đường sá xa xôi từ nhà đến đây, con gọi một bát mì trộn tương xong thì đuổi bố con đi sao?”
Hàn Bảo Nhi nói: “Bố à, ý con không phải vậy, tiết học buổi chiều của con rất quan trọng, thế này có được không, bố ăn no xong thì đến quán nước ngay bên cạnh chờ con, nhiều nhất là hai tiếng, con sẽ đến đây tìm bố có được không?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây