Trương Gia Thành mắng: “Sao con lại nói chuyện như thế với ông nội hả?”
Trương Phú Giang lại cười rộ lên: “Con nói đúng, ông chính là một con lợn đất, chỉ biết kiếm tiền mà không biết tiêu tiền.” Sau đó, ông ấy nói sang chuyện khác: “Nhưng mà ông kiếm tiền cũng không có hại với con cái đời sau thì phải?”
Trương Hợp Hoan nói: “Sao lại không có hại chứ ạ? Nếu như con cái có triển vọng, tiền ông để lại có ích gì, cùng lắm chỉ là dệt hoa trên gấm, nếu con cái không có tương lai, ông có để lại nhiều tiền hơn nữa cũng chẳng có chỗ để dùng, bọn họ không có năng lực giữ gìn thì núi vàng núi bạc cũng đào rỗng cho ông xem. Huống hồ, chỉ vì chút tài sản kia, anh em trai cãi vã, chị em gái bất hòa, từ xưa đến nay loại chuyện này có rất nhiều rồi, thứ ông để lại không phải là di sản, là là thù hận.”
Trương Phú Giang thở dài đáp lại: “Ai cũng nói thằng nhóc như con nhìn nhận thấu đáo, bây giờ ông xem như đã học được rồi.” Ông ấy bảo Trương Gia Thành thêm một tấm đệm vào sau lưng mình, ngồi dậy cất tiếng: “Ông còn chưa chết đâu, mà mọi người đều đã nhớ thương gia sản của ông, trước đây ông tưởng rằng bản thân đã dạy dỗ con cái rất thành công, nhưng bây giờ nhìn lại đúng là cực kỳ thất bại.”
Trương Hợp Hoan nói: “Thật ra, loại chuyện này không phải ông dạy dỗ kém cỏi, cũng chẳng là lỗi của ai cả, là bản chất con người sai khiến thôi ạ.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây