Trương Gia Thành cười khổ nói: “Không phải bố sợ, mà là bố không biết phải đối mặt thế nào. Con à, khi bố còn nhỏ, lúc bố cần sự quan tâm chăm sóc của ông ấy nhất, ông ấy lại bỏ trốn, một đứa trẻ không có bố thường xuyên bị bắt nạt. Khi bố lớn rồi, bố đã từ từ quen với cảm giác không còn bố nữa, bố cũng sớm không cần ông ấy nữa.” Khi nói tới đây, Trương Gia Thành nhớ tới bản thân ông, ông cũng rời bỏ gia đình khi con ông cần ông nhất.
Trương Hợp Hoan nói: “Con nghĩ đó cũng làm một trong những lý do ông nội nhiều năm như vậy vẫn không quay lại kiếm bố.”
Trương Gia Thành nói: “Nếu đã không biết phải đối mặt với nhau như thế nào, cả hai cứ yên ổn mà sống là được, bố cũng lớn tuổi rồi, ông ấy cũng yên ổn làm phú ông ở Tai O là được, cần gì phải quay về nhận người thân?”
Trương Hợp Hoan thầm nghĩ, với tuổi tác hiện tại của ông nội, có thể không còn nhiều thời gian nữa, con người trước khi mất luôn muốn tìm cách bù đắp những tiếc nuối còn sót lại, cậu thuyết phục bố: “Bố hãy cứ đối mặt một cách bình thường là được, họ có khối tài sản hàng trăm triệu, cũng sẽ không mưu đồ bất chính gì với bố đâu.”
Trương Gia Thành nói: “Nhưng ý của họ là muốn gặp mặt cả nhà chúng ta, họ có bao giờ nghĩ qua mẹ của con sẽ đồng ý không?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây