An Nhiên giơ tay ra hiệu ngăn anh nói tiếp: “Đừng nói nữa, tôi nghe không nổi nữa.” Cầm ly rượu lên lại uống một ly nữa: “Chắc là uống nhiều quá, tai nghe thấy ảo giác rồi.”
Trương Hợp Hoan uống với cô.
An Nhiên lần lượt uống hai cốc: “Trương Hợp Hoan, tại sao trong lòng tôi chỉ thích một mình anh mà anh lại có thể thích vài người?”
Trương Hợp Hoan nói: “Thật ra, tất cả đàn ông đều như vậy, nhưng tôi trung thực và thành thật hơn. Tôi không e ngại nói ra suy nghĩ thật trong lòng của tôi cho cô. Hầu hết mọi đàn ông đều xảo quyệt, mặc dù họ muốn nhưng không dám nói.”
An Nhiên trong lòng mắng cậu không biết xấu hổ, nhưng nhìn vẻ mặt giả vờ thành thật của cậu, cô vẫn không thể hận. Cô không hề ghét cậu, ngược lại rất thích cậu. An Nhiên lặng lẽ tự hỏi mình, mình có phải là tự tìm ngược hay không chứ? Sao lại đi thích củ cà rốt lăng nhăng này? Cô đã nói vấn đề này với cùng Thất Nguyệt trong chuyến đi, nhưng không có kết quả. Thật ra cả cô và Thất Nguyệt đều biết rõ điều đó và cả hai đều chấp nhận sự tồn tại của đối phương. Bởi vì dù muốn hay không thì đối phương vẫn ở đó và quyền lựa chọn không nằm trong tay họ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây