Yến Nhiên giữ cho bản thân tỉnh táo và nhạy bén, hắn lặng lẽ nhìn theo gã mù lòa kia đang xuôi theo sườn núi, càng đi càng xa.
Hắn vừa cẩn thận quan sát hoàn cảnh xung quanh, vừa không ngừng hồi tưởng lại những chi tiết vừa mới xảy ra. Bỗng nhiên, hắn nghĩ đến một điều:
Khi bài hát “Đêm qua Hoa Quang nhân lúc ta” vừa được cất lên... tiếng cười của Hổ bà bà có ngừng lại không?
Một người đâu thể vừa cười ha hả, vừa ca hát được chứ?
Nhưng đúng lúc Yến Nhiên nghĩ đến đây, hắn chợt phát hiện trên sườn núi trống trải phía trước, gã mù lòa vừa mới còn ở đó, giờ đã đột nhiên biến mất không còn dấu vết!
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây