Yến Nhiên thấy là Tô Tín cũng mỉm cười, hôm qua lúc tra án, mấy người trẻ tuổi tương kính lẫn nhau, hắn cũng rất thích Tô Tín.
Nhưng Yến Nhiên cũng biết, người này dù sao cũng là thủ hạ của Vương Hoán, nói chuyện vẫn phải chú ý phân tấc.
Thế nên hắn cười lắc đầu nói: “Mặc dù ta với Vương Hoán đại nhân nước tiểu không đổ chung một bô, nhưng cũng không đến mức phải gây hấn với hắn...”
“Nên bỏ ra ba trăm lượng bạc, coi như chức giáo úy này của ta là dùng vàng ròng bạc trắng mua được, hắn đã nhận bạc rồi, hẳn không tiện khó xử ta nữa chứ?”
Tô Tín nghe xong câu này, cười đến không thể tự kiềm chế, Thẩm Hồng Tụ cô nương bên cạnh cũng mỉm cười.
Nhưng trong lòng nàng lại rõ như ban ngày, Yến Nhiên tuyệt không phải là người như vậy!
Theo ấn tượng trước đây của nàng về Yến Nhiên, tiểu tử này có đầy bụng quỷ kế, có tính cách tàn nhẫn, có thù tất báo, duy chỉ không có sự mềm yếu uỷ khúc cầu toàn!
Vậy nên hắn vô cớ móc ra ba trăm lượng bạc, mua một chức giáo úy, rốt cuộc hắn muốn làm gì?
Đúng lúc này, tên tiểu mập mạp Tiền tiên sinh đi ra.
Nhìn bộ dạng hắn mặt mũi thất thểu, phía sau còn có hai tên quân tốt theo sau.
Một trong hai tên quân tốt còn đặt tay lên vai hắn, dường như sợ hắn chạy trốn.
“Có phải hắn không?” Một tên quân tốt nhìn về phía Yến Nhiên, hỏi tiểu mập mạp một câu, gã họ Tiền béo tròn như Di Lặc uể oải gật đầu.
“Tiên sinh đã đưa tiền cho hắn rồi?” Tên quân tốt lại hỏi Yến Nhiên.
“Đúng vậy, ba mươi lượng hoàng kim, mười lượng bạc.” Yến Nhiên cũng không rõ chuyện gì xảy ra, đành thành thật trả lời.
“Ngài đã bị lừa rồi, đây là một kẻ lừa đảo!”
Không ngờ tên quân tốt lại thốt ra một câu như vậy, khiến Yến Nhiên sửng sốt!
“Tiểu tử này căn bản không quen biết đại nhân ti thừa của chúng ta, gan thật to, dám lừa đảo ngay trước cửa Vũ Đức Ti!”
“Ta sẽ dẫn ngươi vào báo án... Tuy ngươi là người bị hại, nhưng khi diện kiến đại nhân nhà ta, trước tiên phải tháo đao xuống.”
Tên quân tốt đó đưa mắt nhìn Yến Nhiên từ trên xuống dưới, đối với kẻ bị lừa này, dường như còn có chút đồng tình.
Nghe vậy, Yến Nhiên chỉ xoa xoa mũi, cười khổ nói: “Thế này thì hơi quá đáng rồi chứ?”
“Lừa ta ba trăm lượng bạc thì còn chưa tính, nhưng thanh đao này của ta đáng giá năm nghìn quan đấy, các ngươi cũng định lừa nốt sao?”
Yến Nhiên vừa dứt lời, tất cả mọi người có mặt tại hiện trường đều biến sắc!
Gã tiểu mập mạp họ Tiền là người đầu tiên nhận ra tình hình không ổn, hắn thu người thấp xuống, “xẹt” một cái lao ra ngoài, co giò chạy!
Đồng thời hai tên quân tốt kia cũng chạy về hướng khác, tựa như thỏ bị tên bắn trúng!
Nhưng tiểu mập mạp vừa mới nhấc chân, đã bị Yến Nhiên túm lấy búi tóc trên đầu, kéo lại như xách một con heo con.
Khi tiểu mập mạp quay đầu lại, chỉ thấy hai tên đồng bọn của mình, giả dạng quân tốt kia, đang song song bay lên không trung!
Đừng nói ở đây có Thẩm Hồng Tụ và Tô Tín, cho dù chỉ có một người, hai tên đó làm sao có thể chạy thoát?
“Thì ra toàn bọn lừa đảo!”
Lúc này Thẩm Hồng Tụ và Tô Tín đều không nhịn được cười nghiêng ngả... Chọn Yến Nhiên làm mục tiêu, đám người này rõ ràng như đi viếng mộ mà lại đốt nhầm mộ phần.
Lúc này Yến Nhiên cũng thấy hộ vệ A Hữu từ xa đi tới, trong tay đang xách một người ăn mặc như quân tốt.
Đây chính là kẻ đầu tiên từ nha môn Vũ Đức Ti đi ra, chào hỏi tiểu mập mạp gọi là Tiền tiên sinh, hắn cũng là đồng bọn của ba người kia!
Nguyên là A Hữu vừa mua đồ trở về, từ rất xa đã thấy Yến Nhiên đưa mắt ra hiệu, bảo hắn bắt tên quân tốt kia lại.
Vì thế A Hữu tiến tới khống chế tên đó, chờ thấy bên này đã xử lý xong, mới lôi tên phạm nhân tới.
Lần này cả bốn tên phạm tội đã “hội ngộ” thành công trước cửa Vũ Đức Ti... quỳ thành một hàng trước mặt Yến Nhiên!
Yến Nhiên thẩm vấn sơ qua, mới biết ba tên giả dạng quân tốt kia đều do tên tiểu mập mạp thuê với giá một trăm văn mỗi tên.
Hắn bảo A Hữu lôi ba tên đó vào nha môn, lột quân phục, đánh đòn xong rồi đuổi đi.
Sau đó Yến Nhiên quay người, hứng thú nhìn tên tiểu mập mạp...
Tuy thủ đoạn lừa đảo còn non nớt, diễn xuất cũng bình thường, nhưng cũng có chút lanh lợi.
“Tên là gì?”
“Bẩm đại nhân! Tiểu nhân tên là Tiền Hí (Hí kịch/chơi đùa/trò chơi))...”
“Tiểu nhân mắt bị mù! Không thấy thái sơn... A?”
Tên tiểu mập mạp nói được nửa chừng, ngẩng đầu lên thì thấy trên mặt Yến Nhiên hiện ra một nụ cười nhăn nhó khó hiểu.
Nụ cười đó lập tức khiến hắn giật mình, tự nhủ ta mới bắt đầu khai báo, sao hắn lại cười cái gì chứ?
Còn Yến Nhiên thì trong chốc lát không nhịn được, bị cái tên mười phần “nổi bật” kia chọc cười.
Yến Nhiên thấy tiểu mập mạp này cũng khá thú vị, về mặt ứng biến linh hoạt, quả thật có vài phần thông minh.
Sự việc vừa rồi rất rõ ràng, bọn chúng không phải bốn tên mà là năm tên.
Người ra tay đầu tiên thực chất là tên móc túi kia.
Tên móc túi cũng thuộc nhóm của tiểu mập mạp, nhưng Tiền Hí biết rằng, tên trộm hắn thuê thực ra không có hy vọng lấy được bạc.
Dù sao vàng bạc trong người Yến Nhiên cộng lại có tới hơn ba cân, nếu thiếu đi một cục lớn như vậy, ai mà không cảm nhận được?
Vì vậy, khi Tiền Hí thấy Yến Nhiên mang theo nhiều vàng bạc, hắn lập tức ngăn tên trộm lại.
Sau đó hắn dùng lý do đã chuẩn bị sẵn để bắt đầu lừa gạt.
Yến Nhiên thấy hắn thú vị, là vì tiểu tử này dù đã lừa được ba mươi lượng hoàng kim nhưng không lập tức bỏ chạy.
Hắn liền quyết định tận dụng ưu thế hiện có để tiếp tục mở rộng chiến quả!
Tiền Hí nhận ra bảo đao bên hông Yến Nhiên có giá trị không nhỏ, nên hắn đi vào nha môn một vòng, bàn bạc kế hoạch tiếp theo với hai tên đồng bọn.
Rồi ba người đi ra, định tiếp tục lừa lấy thanh đao của Yến Nhiên... Tất nhiên, ngay từ đầu bọn chúng đã phạm phải một sai lầm lớn!
Yến Nhiên sớm đã nhìn ra vấn đề của tên tiểu mập mạp, việc đưa vàng cho hắn thực tế chỉ là trêu đùa.
Tiểu tử này đã vào cửa lớn Vũ Đức Ti, khác gì tự chui đầu vào lưới?
Hơn nữa còn một chuyện, từ một khía cạnh khác xác nhận thân phận của tên tiểu mập mạp.
Tô Tín đã tới từ lâu, hắn không thể không biết phụ tá của Vương Hoán!
Nên mới có cảnh hài hước như vậy, tên lừa đảo nhỏ Tiền Hí diễn rất sống động, nhưng vì chọn nhầm đối tượng, không hề hay biết đã đạp một chân vào cạm bẫy!
“Tìm nhà giam nhốt hắn lại, bảo với ngục tốt, mỗi ngày chiêu đãi hắn ba mươi roi da.”
Yến Nhiên cười dặn A Hữu một câu.
“Vâng!”
A Hữu lập tức xách tên tiểu mập mạp vào cửa lớn Vũ Đức Ti.
“Đại nhân ta biết lỗi rồi!” Tên tiểu mập mạp kêu gào tuyệt vọng:
“Hay là ta dập đầu thêm vài cái... Một ngày đánh mười roi được không... Hai mươi! Hai mươi cũng được mà!”
Tên nhóc kia hai chân không ngừng đạp lung tung, cầu xin tha tội, nhưng Yến Nhiên làm ngơ.
Hắn thực sự không có thời gian để dạy dỗ tên tiểu mập mạp này, ti thừa Vương Hoán bên trong chắc đang đợi sốt ruột!
...
“Muốn lừa tiền Yến giáo úy, không dễ dàng như vậy đâu...”
Tô Tín bên cạnh cảm thán một câu.
Thẩm Hồng Tụ vừa đi vào trong, vừa đoán mò gói đồ trong tay A Hữu đựng thứ gì.
“Đúng là vậy!” Cô nương Thẩm Hồng Tụ nghe vậy, cũng gật đầu đầy cảm xúc.
Nghĩ đến trước đây Yến Nhiên đã khiến gián điệp Tây Hạ Nhan Đích chết đi sống lại trong tay hắn, Thẩm Hồng Tụ thầm nghĩ:
Khi những tên lừa đảo kia tự cho mình đã thành công, hắn vẫn chưa biết mình đã sớm bị lộ!