Đến sáng ngày thứ hai, việc đầu tiên của Yến Nhiên chính là kiểm tra vết thương của tiểu nha đầu.
May mắn thương thế vẫn ổn định, chưa xuất hiện dấu hiệu nhiễm trùng.
Đêm qua, Yến Nhiên đã liên tục mời thầy thuốc chạy đến chữa thương cho tiểu nha đầu. May mắn thay, thương thế ổn định, Yến Nhiên cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tối hôm qua, A Hữu cùng A Phát hai người cũng ở lại trong Hầu phủ.
Nguyên bản viện của Yến Nhiên chỉ có hai người ở, hiện tại dù nhân số tăng gấp đôi, vẫn lộ ra vẻ trống trải.
Tình thế trong nhà vừa mới ổn định, vì sự an toàn của tiểu nha hoàn Minh Hồng, Yến Nhiên để A Phát thân cao thể tráng ở lại nhà làm bảo tiêu cho nàng, còn chính hắn mang theo A Hữu xuất phát đi Võ Đức ti.
Hôm nay tiếp tục tra án, nói không chừng còn có nguy hiểm, nên Yến Nhiên không mặc bộ trường bào tay áo quan phục kia, mà là một thân võ sĩ lưu loát.
Đợi hắn cùng A Hữu đến gần Võ Đức ti, nhìn thấy nơi đây thái độ khác thường, trước cửa chính có khoảng hai ba mươi người đang đứng chờ.
Thường ngày, trước cửa Võ Đức ti quả thật là nơi có thể giăng lưới bắt chim, vậy mà hôm nay lại náo nhiệt!
A Hữu ở bên cạnh cười nói với Yến Nhiên: “Võ Đức ti của chúng ta hôm qua đổi ti thừa, cho nên những thương nhân liên lạc thu mua, đều sẽ tới nơi này bái phỏng.”
“Cả đám đều không tránh khỏi hiếu kính vị Vương Hoán đại nhân kia một phen, tiểu tử kia hôm nay không biết muốn thu bao nhiêu bạc!”
A Hữu nói đến đây, đột nhiên lại cảm thấy lời này không ổn, âm thầm le lưỡi một cái.
Tâm hắn nghĩ: Nếu không phải Vương Hoán chặn ngang một chân, hôm nay những chỗ tốt này hẳn tất cả đều là của chủ nhân nhà ta!
Hắn nghe thấy lời này của ta, không biết có vì vậy mà không cao hứng chăng...
Nhưng trên mặt Yến Nhiên lại là thần tình lạnh nhạt, không nhìn ra hỉ nộ bất thường.
Hắn giao vài thứ để A Hữu đi mua, sau đó tự mình một người đi đến cửa lớn Võ Đức ti.
Bên cổng người đang xếp hàng, hắn một thân thường phục nên chẳng ai nhường đường, đành phải chen vào.
Đúng lúc này, liền nghe thấy tiếng “Ba” một cái!
Yến Nhiên vừa quay đầu lại, chỉ thấy một tiểu tử dáo dác đang muốn đưa tay vào lồng ngực của mình.
Nhưng bàn tay trộm cắp kia lại bị một người trẻ tuổi vỗ một cái, đánh bay sang một bên!
Tên trộm đó mặt đầy giận dữ, quay đầu bỏ đi, dù sao đây là trước cửa nha môn, đoán chừng hắn sợ bị công tượng bắt đi.
Nhưng gã đánh tên trộm một bàn tay kia lại khoát tay ra hiệu không sao, bảo Yến Nhiên đi qua.
Yến Nhiên cũng theo lễ phép, chắp tay hướng về người kia nói lời cảm tạ.
Liền thấy vị ở trước mặt, khoảng hai bốn hai lăm tuổi, dáng dấp đầu tròn mặt tròn mắt tròn, dáng người hơi mập, trên dưới quanh thân chẳng có chút góc cạnh nào.
Hắn mỉm cười, đuôi lông mày khóe mắt giống như Phật Di Lặc, trông hiền lành cực kỳ.
“Đa tạ huynh đài viện thủ,“
Yến Nhiên thấy niên kỷ của hắn lớn hơn mình sáu bảy tuổi, khi hành lễ gọi một tiếng huynh đài.
“Không có gì, không có gì, tiện tay mà thôi!” Vị “Tiểu Phật Di Lặc” kia cười gật đầu, biểu thị không cần khách khí.
Hắn còn lắc đầu cười khổ nói: “Tên trộm kia thật khôn khéo, còn biết ở chỗ này ra tay!”
“Đám thương nhân này đều đến bái phỏng tân nhiệm ti thừa đại nhân, trên thân mang bạc chỉ sợ không thiếu... Ha ha!”
Tiểu Di Lặc này xem ra cũng là người dễ nói chuyện, Yến Nhiên nghe vậy cười hỏi:
“Nghe huynh đài nói một hơi vậy, ngài cũng không giống như đến bái phỏng ti thừa đại nhân.”
“Ta không phải,“ tiểu Di Lặc cười lắc đầu: “Ta là tân khách trong màn của đại nhân.”
“Nha! Thất kính thất kính!” Yến Nhiên vừa nghe xong, không khỏi lộ vẻ ngạc nhiên, vội vàng chào lại lần nữa.
Màn trung tân khách này là có ý gì? Kỳ thật chính là phụ tá mà quan viên tự thuê.
Phải nói rằng quan viên Đại Tống, thường ngâm thi tác đối là tay hảo thủ, du lãm thanh lâu uống hoa tửu cũng đều là lành nghề.
Nếu là đỗ khoa cử chính quy, bảo bọn họ viết bản án, cũng có thể viết chuẩn xác tinh tế.
Thế nhưng bảo bọn họ làm chính sự, điều này lại có chút phiền phức... Cho nên mới có nghề mạc liêu (phụ tá).
Nói chung bên cạnh quan viên, cũng nên có kẻ biết viết biết làm toán phụ trách tiền bạc sổ sách, kẻ hiểu hình danh luật pháp phụ trách tra án.
Có ít người làm quan lớn, còn nuôi không ít kẻ ánh mắt sâu xa, sở trường ở chỗ bày mưu tính kế mưu sĩ.
Thậm chí ngày lễ ngày tết, nên biếu quan trưởng vị nào đặc biệt lễ vật, nên đưa bao nhiêu, đều có người đặc biệt phụ trách quản lý, đảm bảo chuẩn bị chu đáo đến giọt nước không lọt!
Đây chính là phụ tá, nhiều khi, lời nói của quan viên phụ tá có sức nặng thậm chí hơn cả đa phần tiểu quan trong nha môn.
Tiểu Di Lặc kia thấy Yến Nhiên tuy tuổi trẻ, nhưng xiêm áo khí độ trên người đều bất phàm, thật sự chẳng dám lãnh đạm.
“Vị tiểu huynh đệ này muốn đến Võ Đức ti làm gì? Nha! Sớm!”
Đúng lúc này, từ trong nha môn có một quân tốt đi ra. Thấy vị tiểu Di Lặc này, cười gật đầu gọi một tiếng Tiền tiên sinh, hắn vội quay đầu đáp lời.
“Không có gì,“ Yến Nhiên cười nói: “Đại nhân quan mới tiền nhiệm, ta bên này nhờ người viết một phong tiến sách, mang đến xem có thể hoạt động được chức vị nào không.”
Vừa nghe hai chữ “hoạt động”, tiểu mập mạp Tiền tiên sinh liền biết vị thiếu gia này là kẻ hiểu chuyện, không có ý định tay không bắt sói.
“Ngươi muốn ngồi vị trí nào?” Tiền tiên sinh cười nói: “Chỉ có tiến sách e rằng hơi kém hỏa hầu, hay để ta lát nữa đi vào, thay ngươi hỏi đại nhân một chút?”
“Nghe nói hôm qua, trong Võ Đức ti có một giáo úy chết?” Nghe được lời này, Yến Nhiên cũng cười.
Vừa vặn hắn nhìn thấy không xa, Thẩm Hồng Tụ cô nương cũng đến, bèn đưa tay lên tiếng chào từ xa.
Đợi Thẩm cô nương tới, nàng thấy Yến Nhiên đang nói chuyện với người khác, cũng không xen vào.
Vị Tiền tiên sinh kia lại do dự một chút...
“Giáo úy giá khoảng trên dưới ba trăm lượng, hai ta cũng coi như hữu duyên, lát nữa ngươi cứ nói là thân thích của ta!”
“Ta tại trước mặt đại nhân bán cái mặt mũi, giúp ngươi hoàn thành việc này, cũng chỉ là ta nói một câu thôi, huynh đệ ngươi cũng đừng nói lọt!
“... Đúng rồi, bạc mang theo chưa?”
“Có ngài hỗ trợ, quả thật là quá tốt!” Yến Nhiên cười một tiếng, lấy từ trong ngực ra ba thỏi vàng ba mươi lượng, còn có một thỏi bạc mười lượng.
Hắn bất động thanh sắc nhét vàng bạc vào tay tiểu mập mạp, tiện thể dùng tay áo che khuất, động tác vừa tự nhiên vừa thuần thục!
Bên cạnh Thẩm cô nương thấy cảnh này, cảm thấy yến giáo úy chắc chắn không phải lần đầu đút lót, chuẩn là tên giảo hoạt trong phương diện này!
Đợi tiểu mập mạp kia quay người rời đi, tiến vào cửa lớn Võ Đức ti, Hồng Tụ cô nương cười hỏi: “Vừa rồi đút lót cho ai vậy?”
“Cái thân thể này của Yến giáo úy một trăm cân, có chín mươi cân ngông nghênh, ai ngờ những việc như vậy, lại làm được thuần thục đến thế?”
Lời này cũng có chút trêu chọc, Yến Nhiên biết Hồng Tụ cô nương kỳ thật không có ác ý.
Trên mặt hắn nở nụ cười càng thêm xán lạn: “Vừa rồi ta nghe nói, một chức vụ giáo úy Võ Đức ti giá ba trăm lượng bạc, nên không nhịn được, một tay trượt qua liền mua một cái.”
“Ngươi thật đúng là bệnh không nhẹ!” Tiếng nói của Yến Nhiên vừa dứt, bên cạnh vang lên giọng của người khác.
Yến Nhiên cùng Hồng Tụ cô nương vừa quay đầu lại, chính là Tô Tín giáo úy không biết đến lúc nào, hắn từ một bên khác tới, đi đến sau lưng Yến Nhiên và Hồng Tụ.
Tô Tín cười nói: “Ngươi đã là giáo úy, tại sao phải dùng tiền mua thêm một chức? Đây đâu phải mua tiểu thiếp, càng nhiều người càng vui?”