Đại Tống Đệ Nhất Sát Thần

Chương 50: Bạch ngân như núi, hai mươi bảy vạn

Chương Trước Chương Tiếp

Vương Hoán thầm nghĩ: Vụ án lần này, tra rõ ràng chính là công lao của ta.

Nếu tra không ra đầu đuôi gì, đến lúc đó ta liền nói Yến Nhiên nhát gan không dám tiến, ngay cả cái hầm cũng không dám vào.

Mới dẫn đến chuyện thượng cấp thụ thương, tộc huynh bỏ mình, những lỗi này đều do hắn gây ra!

Nhưng lúc này, Vương Hoán còn chưa biết, ngay trong khoảng thời gian ngắn ngủi hắn vừa thay quần áo, tâm tư của Yến giáo úy đã có sự thay đổi hoàn toàn, thực hiện một màn chuyển mình hoa lệ!

...

Trước đó, bởi vì Vương Hoán đến Vũ Đức ti, tại chỗ liền muốn ám hại Yến Nhiên, cho nên Yến Nhiên không có ý định giúp đỡ Vương Hoán phá án.

Có công lao thì về cấp trên, có sai thì tất cả đều là mình, Yến Nhiên đương nhiên không thể ngu muội đến mức không nhìn ra được những mối quan hệ lợi hại như vậy.

Cho nên Yến Nhiên đi theo Vương Hoán đi làm án, thật ra là muốn tìm cơ hội diệt trừ Vương Hoán!

Sau đó... cơ hội của Yến Nhiên liền đến.

Vương Hoán thế mà trước tiên phái người thẩm vấn Lưu Mặc Lâm, lại đem Yến Đào mang tới thay thế mình, còn một cước đem ta đá ra khỏi vụ án.

Cho nên, dù Yến Nhiên biết rõ trong hầm ngầm có người sống, vô cùng nguy hiểm, hắn lại cố ý không nói, chỉ nhắc nhở Thẩm cô nương.

Sau đó hắn một bên chờ đợi trong hầm ngầm có người chết, tốt nhất là Vương Hoán cùng Mã Lục đều bị chém chết, một bên lại ngồi tại cửa ra vào uống rượu, dự tính toàn thân trở ra...

Nhưng bây giờ tình huống lại có biến hóa mới.

Kia không hiểu thấu mất tích thủ đao doanh, ta đã lâu không đi quản hắn... Mất trộm hai mươi bảy vạn lượng bạc đi đâu mất?

Giả thiết những bạc này rơi vào tay Yến Nhiên, vậy sẽ thế nào?

Hắn có thể chiêu binh mãi mã, tạo dựng thế lực, kế hoạch của hắn có thể trong nháy mắt tăng tốc, tiến lên một bước dài!

Còn nữa, vụ án này nguy hiểm như vậy, hung thủ hung tàn giảo hoạt, Vương Hoán rất dễ dàng sẽ chết trong vụ án này!

Coi như hắn không chết, ta không giết chết hắn, lại nói là do hung thủ làm thì sao?

Đến lúc đó, Vũ Đức ti chẳng phải dễ như trở bàn tay, lại về tới trong tay của ta?

Vừa có bạc vừa có quan chức, ta vì sao không làm?

Cho nên, Yến Nhiên vừa mới còn khuyên Thẩm cô nương tìm cơ hội rời khỏi vụ án, giờ phút này trong lòng lại trở nên kích động... Hết lần này tới lần khác vừa vặn gặp phải Vương Hoán liều mạng nghĩ biện pháp, muốn lưu lại hắn.

Đây chẳng phải vừa định đi ngủ, liền có người đem đến cái gối đẹp...

Lúc này Vương Hoán mỉm cười đi đến trước mặt mọi người, hướng về Yến Nhiên nói:

“Cuối cùng vẫn là Yến giáo úy kinh nghiệm phong phú, bản quan nắm chắc trong lòng, vụ án này nhờ có ngươi, mới có thể tiến triển đến mức như vậy.”

“Bởi vậy Yến giáo úy, ngươi tuyệt đối không thể đi, hãy lưu lại bồi tiếp bản quan phá án, đến lúc đó bản quan tất có trọng thưởng!”

Nghe được lời nói này của Vương Hoán, tất cả mọi người đều lòng dạ biết rõ, bọn họ âm thầm kinh ngạc, Vương ti thừa quả nhiên là da mặt dày, nói chuyện toàn là xuất từ hạ bàn công phu.

Nhìn dáng vẻ của hắn, chỉ thiếu đem bốn chữ “xả mễ sát lư” viết lên mặt.

Thế nhưng Yến Nhiên giáo úy, vậy mà cũng điềm nhiên như không có việc gì đáp ứng một tiếng.

Mọi người trong lòng đều âm thầm ngạc nhiên... Còn Yến Nhiên trong lòng, lại đang âm thầm cười lạnh!

...

Lúc này đã đến giữa trưa, mọi người tại trong tửu phô đơn giản dùng qua cơm trưa.

Sau đó bọn họ liền thuận theo manh mối, tiếp tục truy tra.

Khi dùng cơm, Vương Hoán cũng nghe Tô Tin báo cáo là hộ vệ của Yến Nhiên giáo úy đã nhận ra hai thanh hung khí kia xuất từ thủ đao doanh.

Sau đó, Yến giáo úy lại trùng hợp trên đường gặp Hô Diên Quyết công tử đi săn trở về, nói ra nội tình của thủ đao doanh cùng vị trí đóng quân trước đây.

Cho nên bọn họ đi thẳng một đường về phía tây, ra khỏi thành Biện Kinh qua cửa Lư Hạp, hướng về phía nơi cấm quân đóng quân mà đi.

...

Tại phụ cận Biện Kinh, hết thảy có tám mươi vạn cấm quân.

Nguyên bản cách phân bố quân đội Đại Tống, dựa theo Thái tổ Triệu Khuông Dận bố trí, là theo kiểu cường kiền yếu chi.

Cái gọi là cường kiền, chính là Thái tổ đã tập hợp tám mươi vạn bộ đội tinh nhuệ nhất, thiện chiến nhất dưới tay mình thành cấm quân.

Những quân đội này đóng ngay tại phụ cận kinh thành, đặt ngay dưới mắt Hoàng đế, dễ dàng nắm giữ khống chế.

Đồng thời, những bộ đội khác không có sức chiến đấu mạnh, liền được biên thành quân đội vùng ven, trú đóng ở các nơi thiên hạ.

Dựa theo dự định của Triệu Khuông Dận, cho dù tất cả bộ đội thiên hạ cùng nhau khởi binh tạo phản, cũng đánh không lại tám mươi vạn cấm quân tinh nhuệ này... Thế nhưng vật đổi sao dời, tình huống đã sớm không còn như năm đó.

Bây giờ, tám mươi vạn cấm quân này bị những gian thần trong triều đào chân tường, chụp lương thảo, ăn không hướng, tai họa đến mức sức chiến đấu đã xuống đến tình trạng không thể thấp hơn.

Chẳng những quân đội trong biên chế cấm quân không đủ số lượng, mà quân tốt cũng đều ở bên ngoài làm tiểu phiến, buôn bán, làm người chèo thuyền đưa đò, hay làm khuân vác khổ lực.

Chỉ khi đến kỳ lĩnh lương, bọn họ mới trở về, mặc vào quân phục điểm danh.

Nếu không phải nội tình cấm quân bị những gian thần kia đục rỗng triệt để, cũng không đến nỗi đánh trận mà ngay cả tên sơn tặc cũng không đấu lại!

...

Những tình huống này, Yến Nhiên đều đã đọc qua trong sách lịch sử, hôm nay mới thực sự mở rộng tầm mắt.

Khi đến quân doanh cấm quân, từ xa đã thấy bên kia doanh trại, cỏ dưới đáy hàng rào gần như cao bằng một người, gà rừng và thỏ hoang chạy nhảy lộn xộn bên trong.

Tại cửa quân doanh, có mấy lão quân đứng canh, tổng cộng bốn người, mỗi bên hai.

Yến Nhiên vừa thấy, suýt nữa bật cười vì tức giận!

Bốn lão đầu cộng lại chưa tới mười chiếc răng, nhưng huyết áp thì chắc chắn cộng lại vượt ngàn.

Đây là vì thấy có người mặc quan phục đến, bọn họ mới đứng lên.

Nếu mỗi người phát hai hạt đào, thì có khác gì những lão đầu phơi nắng trong công viên?

Vương Hoán ngược lại không thấy kinh ngạc, sau khi lão quân hỏi rõ ý đồ đến, một bên dẫn bọn họ đi vào, một bên sai người vào thông báo với quân tướng bên trong.

Vũ Đức ti tuy là nha môn thất phẩm, cuối cùng vẫn là một bộ phận quan viên, cho nên vẫn phải do tướng lĩnh ra tiếp đãi.

Sau đó Yến Nhiên liền thấy xa xa cửa doanh trại vừa mở, có một người ăn mặc như tham tướng, một bên nhảy đạp chân đóng giày, một bên hướng bên này đón.

Người chưa tới trước mặt, một mùi son phấn đã đập vào mặt.

Nhìn vị quân tướng kia sắc mặt ửng hồng, hiển nhiên là vừa mới từ trận địa quẳng thương ra.

Đây thật sự là quân doanh gì vậy? Nhìn đến đây, Yến Nhiên mới biết mình cuối cùng vẫn đánh giá thấp trình độ vô sỉ của cổ nhân...

Loại quân đội này mà đánh thắng trận thì mới là lạ!

...

Đợi đến khi vị tướng lĩnh kia đưa bọn họ đến chỗ bóng cây an vị, hỏi tới ý đồ đến của Vương Hoán và đồng bọn.

Vương Hoán lập tức miêu tả với quân tướng một phen về tên hung đồ đeo kính pha lê, còn hỏi hắn xem trong thủ đao doanh có người này không.

Vị tham tướng kia sau khi nghe xong, liền nói với vẻ xin lỗi:

“Tại hạ đến cấm quân làm tướng lĩnh vào năm đầu Trọng Hòa, tức là năm ngoái, chuyện trước đây hoàn toàn không biết.”

“Nếu không phải thượng quan nhắc tới, tại hạ cũng không biết trong cấm quân còn có thủ đao doanh... Ngài chờ một chút!”

Quân nhân Đại Tống ai cũng không muốn trêu chọc quan văn, cho nên thái độ của hắn ngược lại rất phối hợp.

Vị tham tướng này gọi mấy lão đầu giữ cửa đến, hắn còn cười nói:

“Mấy lão quân kia ở trong quân doanh đã lâu năm, có thể biết chuyện sáu bảy năm trước, thượng quan hỏi bọn họ xem sao.”

Khi mấy vị lão đầu tử chậm rãi đi tới, ngay cả Vương Hoán vốn quen nhìn sự ô trọc nơi quan trường cũng tức đến mức cổ họng nghẹn lại!

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)