Phía sau hắn có Tô Tín đi theo, tùy tùng quân tốt còn giơ lên hai tấm cánh cửa, một tấm phía trên là thi thể đang không ngừng nhỏ máu, đó chính là Yến Đào vừa mới bị chém chết.
Còn một tấm cánh cửa khác, trên đó là Mã Lục đang nằm sấp với vết thương nặng, đau đến nỗi kêu cha gọi mẹ!
Khi Vương Hoán đi tới, nhìn thấy Thẩm cô nương cùng Yến Nhiên đang ngồi, hắn lạnh lùng quay lại phân phó:
“Mang thi thể về Võ Đức ti, mau tìm đại phu cho Mã Lục, ngay tại chỗ trị thương cho hắn... Ngươi không được đi!”
Nửa câu cuối của Vương Hoán lại là nói với Yến Nhiên.
Sau đó hắn rũ rũ bộ quan phục đã bị nước trôi tẩy qua, nhíu mày nói:
“Ta đi tẩy rửa một chút, thay quần áo khác, các ngươi ở đây chờ!”
Nói xong, Vương Hoán liền gọi tùy tùng rời đi vội vã, bỏ lại bọn họ bên đường.
Tô Tín cũng đã bị ướt trong lúc cọ rửa, toàn thân áo bào ướt đẫm, chẳng qua hắn không có đồ thay, đành phải đứng dưới ánh mặt trời rũ rũ cho quần áo khô nhanh hơn một chút.
“Kết quả nghiệm thi thế nào?”
Thẩm cô nương hỏi Tô Tín, nhưng ánh mắt lại hướng về phía Yến Nhiên khẽ liếc.
Giống như câu hỏi này, nàng đang thay Yến Nhiên hỏi vậy.
“Ai...” Tô Tín thở dài, gọi chủ quán một chén rượu, rồi cũng ngồi xuống.
“Trong hầm ngầm tìm được sợi dây thừng đã đứt, kẻ hung đồ giết người kia là bị trói vào.”
Quả nhiên vừa mở miệng, Tô Tín đã xác nhận suy đoán của Yến Nhiên!
Cô nương khẽ gật đầu, Tô Tín tiếp tục nói:
“Kẻ hung đồ đó trên tay có vết hằn dây trói, xem ra vừa mới tỉnh lại không lâu.”
“Ta phát hiện trong máu hắn còn sót lại mông hãn dược, chứng tỏ hắn bị tê dại bất tỉnh rồi mới bị đưa vào hầm.”
“Nghi phạm cao năm thước bảy tấc, thân hình cường tráng cao lớn, trên tay có vết chai do luyện võ lâu ngày, rõ ràng là một quân nhân.”
Tô Tín nhận chén rượu chủ quán rót ra, một hơi uống sạch.
Nhìn sắc mặt hắn, có chút ý phiền muộn.
“Nhìn răng, tuổi hắn khoảng ba mươi lăm, quần áo trên người làm từ vải bố, không giống người có tiền.”
“Trong ngực hắn phát hiện bộ xúc xắc xương trâu, đầu ngón tay ngoài vết chai luyện võ, còn phát hiện trên mặt ngoài ngón giữa có vết mòn bóng loáng, đó là dấu vết do vê quân bài để lại, xem ra là kẻ mê cờ bạc.”
“Còn nữa là hai thanh đao kia... Đúng rồi, hắn có một mắt là mắt ngọc thạch.”
Vừa nghe đến từ này, Yến Nhiên liền hơi nhíu mày.
Nhưng hắn nhanh chóng hiểu ra, nguyên lai thời đại này chưa có pha lê.
Cho nên người mà ở hiện đại thường gọi là “đục thủy tinh thể”, thì ở Đại Tống được gọi là “mắt Ngọc thạch”, thực chất là do bệnh hoặc ngoại thương làm thủy tinh thể ở mắt đục ngầu.
Thông thường, con mắt như vậy nhiều nhất chỉ cảm nhận được ánh sáng, không thể nhìn thấy vật.
Khi Tô Tín nói xong, hắn lại rót đầy một chén rượu, thở dài:
“Ngoài những thứ đó ra, không có vật gì có thể chứng minh thân phận hắn, cũng không có cách nào biết hắn rốt cuộc là ai.”
“Nếu hắn còn sống thì tốt, chắc chắn là một đầu mối hữu ích... Nha! Thẩm cô nương, tại hạ không có ý trách ngươi.”
Nói đến đây, Tô Tín mới nhớ ra chính Thẩm cô nương đã xuất thủ, một kiếm giết chết tên ngọc thạch mắt kia, vội vàng giải thích với Thẩm Hồng Tụ.
Tô Tín là người hiểu chuyện, tình huống lúc đó hắn sao có thể không biết?
Nếu không phải Thẩm cô nương kịp thời xuất thủ, trong bóng tối kẻ hung đồ vung song đao chém lung tung, chẳng phải còn phải mất thêm hai mạng người!
Thẩm cô nương lắc đầu, ra hiệu không sao.
Sau đó ánh mắt nàng lại chuyển đến hai thanh hung khí đặt trên mặt đất.
“Vậy chỉ có hai thanh đao này... Nhìn qua có vẻ khác với đao thông thường.”
Thẩm cô nương vừa nói, vừa cầm lấy một thanh đao đưa cho Yến Nhiên, bản thân cũng cầm một thanh còn lại, cẩn thận quan sát.
Xét về hình dạng và cấu tạo, thanh đao này tựa hồ là “Thủ đao” thường thấy ở Đại Tống.
Tính cả chuôi đao dài khoảng hai thước rưỡi, rộng ba ngón tay, cuối thân đao mang theo một mũi đao sắc bén.
Chỉ có điều hai thanh đao này nặng gấp đôi thủ đao thông thường, Yến Nhiên quan sát độ dày lưng đao, chừng một xentimét dày.
Đao kiểu này dùng để tác chiến cự ly gần, khi chém xuống tuyệt đối hung hãn dị thường, rất khó ngăn cản.
Nhìn võ nghệ của kẻ hung đồ, dường như là quân hán, thế nhưng hai thanh đao này lại không phải là vũ khí chế thức trong quân của Đại Tống.
Yến Nhiên đang cầm thanh đao xem xét kỹ, ngẩng đầu lên thì thấy hai người đang đi tới từ phía đối diện đường phố.
Một người cao tráng, một người nhanh nhẹn, chính là Hồ A Hữu và Vương Đức Phát.
“Giáo úy.”
Hai người đi tới thi lễ, trước mặt người ngoài không tiện xưng hô chủ nhân, nên chỉ đơn giản chào một tiếng.
Yến Nhiên thấy hai người bọn họ mỉm cười, đến hôm nay mới ba ngày, mà rõ ràng hắn đã cho bọn họ nghỉ năm ngày!
Xem ra hai người bọn họ nóng lòng làm xong việc, nhanh chóng trở về nghe lệnh. Cho nên vừa giúp xong việc mua điền sản ruộng đất, lập tức tìm đến nơi này.
“Hai người này là hộ vệ của ta.” Yến Nhiên giải thích với Tô Tín và Thẩm cô nương, sau đó để bọn họ đứng sang một bên.
Thế nhưng khi A Hữu quay người lại, đi về phía sau lưng Yến Nhiên, ánh mắt hắn lại liếc nhìn thanh đao trong tay Yến Nhiên.
Xem ra, hắn nhận ra thanh đao này, nhưng A Hữu là người thông minh, thấy ra nhưng không vội vàng nói toạc.
Yến Nhiên thấy vậy, thuận tay đưa đao cho A Hữu và hỏi: “Ngươi đã từng thấy đao như thế này chưa?”
“Tiểu nhân đã thấy,“ A Hữu lại nhìn lướt qua, rồi khẽ gật đầu.
Thấy yến giáo úy ra hiệu hắn nói tiếp, A Hữu mới dùng tay nâng thân đao lên nói:
“Tiểu nhân khi giao chiến với Hạ tặc, đã từng thấy đồng bào trong quân dùng loại đao này.”
“Hình dạng và cấu tạo không khác gì thủ đao, chỉ là mặt đao dày hơn, thân đao nặng gấp đôi, vì vậy khi đâm có thể xuyên qua trọng giáp, khi chém giết lực đạo nặng nề.”
“Tiểu nhân từng thấy đồng bạn dùng nó nhẹ nhàng chém đứt kiếm nước Hạ.”
Khi A Hữu nói đến đây, tất cả mọi người có mặt đều hai mắt sáng lên!
Thật sự có người nhận ra thanh đao này, hơn nữa đúng là lợi khí trong quân, mọi thứ đều ăn khớp!
“Ngươi còn biết gì nữa không?” Yến Nhiên lại hỏi A Hữu.
“Nó là vũ khí phối phát trong doanh thủ đao, thuộc một chi trong cấm quân Biện Kinh.”
A Hữu tiếp tục nói: “Nghe nói chi quân thủ đao này được thành lập từ thời Thái tổ, đội ngũ này rất cường hãn, trang bị tinh xảo nhân số lại không nhiều.”
“Trên chiến trường, bọn họ chuyên làm việc trèo đèo lội suối, chui vào hậu địch, đốt cháy quân lương, chặt đứt lương đạo, chặn giết người mang tin tức, toàn những nhiệm vụ như vậy.”
“Đồng bạn của ta nguyên bản cũng thuộc doanh thủ đao Biện Kinh, sau khi hoạch tội bị xâm chữ lên mặt rồi phát vãng đến tây quân của Chủng lão kinh lược tướng quân, trở thành quân hán, vì vậy tiểu nhân mới biết hắn.”
“Thì ra là thế... Thủ đao doanh ở đâu?”
Nghe xong, Yến Nhiên vội vàng truy vấn tiếp.
A Hữu lại lắc đầu, biểu thị hắn không biết.
Sau đó Yến Nhiên nhìn về phía Thẩm Hồng Tụ cô nương và Tô Tín, hai người bọn họ cũng đều lắc đầu.
Thẩm cô nương nói không biết thì thôi, nhưng Tô Tín đang trực trong cấm quân Biện Kinh, sao hắn cũng không biết doanh thủ đao này?
Lúc này sắc mặt Tô Tín cũng rất buồn bực, cười khổ nói: “Ta thực sự không biết trong cấm quân có chi đội ngũ như thế.”
“Ừm...” Khi mọi người đang cau mày, nghĩ xem đi đâu để tìm chi thủ đao doanh này.
Bỗng nhiên, hai mắt Yến Nhiên sáng lên!
“Này!”
Hắn đột nhiên lên tiếng gọi một người đang đi qua đường phố!