Lão Hầu gia nâng thanh đao trong tay, cảm khái nhìn ngắm hồi lâu, rồi giao cho Yến Nhiên.
“Đây là vật Thái tổ ban thưởng, tổ tông Yến gia lưu truyền,“ lão Hầu gia trịnh trọng nói: “Xưa nay vẫn do lịch đại gia chủ tùy thân đeo, hôm nay giao cho ngươi.”
“Việc ngươi bên ngoài lập riêng môn hộ, gia gia cũng chuẩn cho ngươi... Về sau có chi tiêu thì cứ đến phòng kế toán lấy bạc, ai dám không cho, ngươi cầm thanh đao này chém chết tại chỗ!”
“Cái gì?” Lúc này lão nhị và Yến Đào, hai mắt trợn tròn như muốn ứa máu!
Trước đó lão Hầu gia thu hồi quyền quản gia, đã nói lên rằng tài sản Yến gia, bọn họ không còn hi vọng.
Sau đó chỉ mất thời gian hai câu nói, thanh bảo đao tượng trưng cho quyền lực gia chủ, cũng được lão Hầu gia trao cho Yến Nhiên?
Sao chỉ trong chốc lát, sự việc lại biến thành như vậy?
Hai người bi phẫn cùng cực, toàn thân run rẩy như sàng gạo... Đặc biệt là Yến Đào!
Trước đó một gậy kia, sao không đánh chết hắn?
Sao để Yến Nhiên tiểu tử này sống sót, lại trở thành mối họa lớn cho cha con ta!
Hắn còn chưa biết, nếu cây gậy đó đánh nhẹ hơn một chút, có lẽ đã không xảy ra nhiều chuyện xui xẻo như vậy...
Cứ thế, cuộc họp gia đình giải tán, Yến Nhiên đại hoạch toàn thắng!
...
Ngay khi Yến Nhiên đeo xong đao, trở về viện của mình.
Nhị thúc và Yến Đào vừa đến tiền viện, liền nghe thấy bên ngoài cổng lớn một mảnh huyên náo.
“Nhị lão gia!” Người gác cổng lập tức đến bẩm báo: “Võ Đức Ti phái người đến, nói thiếu gia gây ra ngoài gây loạn lớn, muốn bắt thiếu gia về!”
“Á?”
Nghe vậy, Nhị thúc lập tức toàn thân run lên!
Sao lại thế này? Thật là nhà dột gặp mưa dầm!
Nhi tử phụ trách công việc sao lại phạm sai lầm lớn vậy? Người ta đã đến tận cửa bắt người!
Nguyên là một năm rưỡi trước, phụ thân Yến Nhiên qua đời, trước khi chết đã tìm cho Yến Nhiên một chức vị trong nha môn: Giáo úy Võ Đức Ti.
Nhưng phụ thân Yến Nhiên vừa mất, đã không còn ai chống đỡ cho Yến Nhiên. Khi đó Nhị thúc được giao phụ trách quản gia, nên hắn đã để con trai mình là Yến Đào thay thế danh nghĩa của Yến Nhiên, đến Võ Đức Ti nhậm chức... Không ngờ hôm nay xảy ra chuyện!
“Yến giáo úy đâu rồi?” Lúc này vài người mặc quan phục đã đi vào, lớn tiếng hỏi trong sân.
Nhị thúc vội vàng hỏi: “Ta là thứ tử của Hầu gia nhà họ Yến... Phiền các vị nói rõ, Yến giáo úy làm việc công có chỗ nào sai sót?”
Chỉ thấy tên công sai đứng đầu lạnh lùng nói: “Võ Đức Ti phụng chỉ giám tạo Ngự Lâm Bách Hoa điện, việc này chính do Yến giáo úy phụ trách.”
“Vừa rồi Ti thừa Hoàng đại nhân của Võ Đức Ti, kiểm tra quy chế đại điện... Phát hiện mái hiên hai bên đông tây của đại điện, chênh lệch độ cao hơn hai thốn!”
“Bách Hoa điện kia tốn hàng vạn tiền, vậy mà xây lệch! Yến giáo úy thân là người giám sát khó mà thoát tội!”
“Bảo hắn ra đây! Chúng ta phải lập tức dẫn hắn đến Võ Đức Ti để trị tội!”
Nhị thúc nghe xong, trước mắt tối sầm: “Vậy ngài phỏng chừng, tội này lớn thế nào?”
Công sai lập tức lớn tiếng: “Bỏ bê công việc, tội đáng chém, một khi điều tra xác thực, một án thu hậu vấn trảm là không thể tránh khỏi!”
“Á? Thế này...”
Nhị thúc nghe lời công sai, lập tức sợ đến mặt trắng bệch!
Không ngờ nhi tử Yến Đào của mình, lại gây họa lớn như vậy trong công việc! Thu hậu vấn trảm này... Vậy không phải hết cứu rồi sao?
Yến Đào bên cạnh hắn cũng sợ đến thất thần... Tuy nhiên lúc này, hắn lại nhớ ra một chuyện.
“Cha!” Yến Đào nói nhỏ bên tai phụ thân:
“Con đến Võ Đức Ti nhậm chức năm ngoái, khi đó chỉ gặp Ti thừa Hoàng đại nhân một lần... Sau đó, hơn một năm nay con đều ở công trường Bách Hoa điện!”
“Nên mấy tên công sai từ nha môn đến, mặt đối mặt bọn họ cũng không nhận ra con... Hay là cha cầm chân bọn họ, con chạy trốn!”
“Ừm... Hả?”
Không ngờ lời này của Yến Đào lại khiến Nhị thúc bỗng chốc sáng mắt!
Hơn một năm trước gặp một lần... Sau đó chưa gặp lại... Hai anh em họ vì quan hệ huyết thống, diện mạo còn hơi giống nhau!
Lúc này, Nhị thúc nghĩ ra một kế tuyệt diệu!
Dù sao nhi tử cũng đã mạo danh Yến Nhiên, đến Võ Đức Ti... Thế này chẳng phải vừa hay để tên gian tặc Yến Nhiên kia, thay con ta Yến Đào gánh tội?
“Ha ha! Yến Nhiên đang ở đằng sau, trong viện của hắn đấy!” Nhị thúc đột nhiên cười nói:
“Ta dẫn đường cho các ngươi, bắt hắn ra đây!”
“Được thôi... Phiền dẫn đường.” Lúc này công sai vừa khách sáo, vừa đánh giá Nhị thúc.
Hắn thầm nghĩ, người nhà mình gặp chuyện lớn như vậy, ngươi cười thành cái bộ dạng gì thế? Người này có phải mắc bệnh không?
...
Đang lúc bọn họ đến hậu trạch bắt người, trong viện của Yến Nhiên.
Tiểu nha hoàn Ngọc Lộ vừa thở hổn hển, vừa kể tường tận tình hình vừa rồi cho Yến Nhiên!
Ngọc Lộ là nha hoàn thiếp thân của Yến Nhiên, trung thành tuyệt đối.
Vừa rồi nàng lén nghe vài câu ở tiền viện, lập tức chạy đến báo tin.
“Đây là tội chém đầu đấy! Thiếu gia mau chạy đi!” Tiểu nha hoàn lo lắng đến mức muốn cào tường!
Nhìn từ điểm này, ta trừng phạt hai cha con kia còn xa chưa đủ...
Yến Nhiên cũng biết tình hình khẩn cấp, nếu bị bắt, đó chính là không thể biện bạch!
Hắn vào nhà thu dọn đơn giản ít bạc và đồ đạc, vừa đi vừa thầm nghĩ:
Nhị thúc đã dám để Yến Đào mạo danh ta, chứng tỏ bọn họ từ một năm rưỡi trước, đã định giết ta.
Rồi sau khi ta chết, Nhị thúc sẽ cho Yến Đào qua làm con thừa tự cho đại phòng đã không còn, đổi tên thành Yến Nhiên... Thật là độc ác!
Ngọc Lộ ở lại đây chắc chắn không an toàn, Yến Nhiên dứt khoát đem cả nàng cùng đi.
Đến khi ra đường, đã đi được khá xa, Yến Nhiên quay đầu nhìn lại, phát hiện tiểu Ngọc Lộ đang lau nước mắt.
“Sao vậy?” Yến Nhiên hỏi.
“Giờ thiếu gia trở thành trọng phạm bị quan phủ truy nã... Ngài không thể về nhà, nhà nhạc phụ cũng vừa từ hôn!” Ngọc Lộ vừa khóc vừa nói:
“Từ nay chúng ta chỉ có thể trốn đến tận cùng trời cuối đất...”
“Ta trốn cái gì mà tận cùng trời cuối đất!”
Yến Nhiên nghe xong, vừa cảm thán đứa nhỏ Ngọc Lộ này thật tốt với mình, vừa thầm cười trong lòng.
“Thiếu gia có cách rồi?” Ngọc Lộ vừa nghe, kinh ngạc nhìn Yến Nhiên.
“Vừa rồi thì chưa có... Bây giờ thì có rồi.”
Yến Nhiên quay đầu, liếc nhìn phía sau.
Cách hắn vài trượng phía sau, mấy kẻ lén lút đang theo dõi hắn... Chính là gia đinh của nhà Nhị thúc.
Những người này tự cho là ẩn mình trong đám đông rất tốt, nhưng kỹ thuật theo dõi của họ, trong mắt Điệp Vương Yến Nhiên, thật sự chưa bằng trẻ mẫu giáo lớp chồi... thậm chí còn hơi buồn cười!
“Cách gì vậy? Hả a?” Ngọc Lộ chưa kịp nói hết câu, đã bị Yến Nhiên kéo đi.
Sau đó Yến Nhiên vào tiệm thuốc trên phố, mua vài gói thuốc... Người theo dõi không dám đi vào, bọn họ đều tưởng Yến Nhiên đi mua thuốc trị thương cho vết thương trên đầu.
Rồi Yến Nhiên lại mua một bật lửa và một sợi dây thừng dài.
Hắn cầm dây thừng cuộn trong tay, cứ thế nghênh ngang bước đi.
...
“Thiếu gia định dùng dây thừng làm gì?”
Ngọc Lộ càng nghĩ càng thấy kỳ lạ.
“Hôm nay ngươi làm rất tốt,“ Yến Nhiên cười nói: “Thiếu gia quyết định biểu diễn một trò ảo thuật để thưởng cho ngươi.”
“Hả? Trò ảo thuật gì?” Ngọc Lộ kinh ngạc!
Yến Nhiên cười nói: “Những kẻ hại chúng ta, cần phải trừng trị một phen.”
“Lát nữa thiếu gia sẽ dùng sợi dây này, câu tất cả những kẻ ám hại chúng ta đến trước mặt!”
“Ta sẽ bắt bọn chúng xếp thành một hàng, quỳ xuống khẩn cầu tha thứ trước mặt chúng ta, ngươi thấy được không?”
...
Yến Nhiên vừa đi, vừa dò hỏi đường.
Nơi bọn họ đến, chính là Bách Hoa điện bị xây lệch kia.
Khi vào đến viện, đại viện rộng rãi vắng lặng, sau khi ngừng thi công, thợ thủ công đều đã rút đi.
Yến Nhiên để Ngọc Lộ vào đại điện, còn mình ngồi trên bậc thang trước điện.
Lúc này đã gần tối, Yến Nhiên nhìn viện tử vắng lặnh này, thầm nghĩ về việc mình đến Đại Tống...
Nếu vụ Bách Hoa điện này không giải quyết tốt, hắn chắc chắn sẽ bị hạ ngục trị tội, nên tình cảnh của hắn cực kỳ nguy hiểm.
Tuy nhiên đây cũng là cơ hội tốt, Võ Đức Ti là nha môn tình báo của Đại Tống.
Trong ký ức hắn biết, Võ Đức Ti của Bắc Tống này, thực chất giống như Cẩm Y Vệ thời Minh triều, là nha môn giám sát văn võ bá quan của Đại Tống, đồng thời phụ trách tình báo các quốc gia xung quanh.
Nhưng Đại Tống từ đời Thái Tổ đã có quy củ, chủ trương cùng sĩ đại phu cộng trị thiên hạ. Nên Võ Đức Ti đối với triều thần căn bản không nói đến chuyện giám thị, chỉ là nha môn hữu danh vô thực.
Hiện tại Võ Đức Ti đừng nói giám sát thiên hạ, thậm chí đã sa sút đến mức chỉ giám sát xây dựng cung điện... Nhưng tiền kiếp của ta là Điệp Vương!
Ta vừa mới đến Đại Tống đã thân mang trọng thương, suýt mất mạng.
Những kẻ muốn sỉ nhục ta, cướp đoạt của ta lũ lượt kéo đến, khiến ta lâm vào hiểm cảnh, nguy hiểm trùng trùng!
Nhưng cái đó có đáng gì?
Chỉ cần Võ Đức Ti lọt vào tay ta, ta sẽ biến nó thành một tổ chức quân sự có quyền lực to lớn, sức mạnh hùng hậu, uy nghiêm trọng đại, mạnh hơn Cẩm Y Vệ gấp mười lần!
Chỉ cần có thực lực mạnh mẽ, ta sẽ thoát khỏi nguy hiểm, không bị bất kỳ ai chi phối cuộc đời.
Lão tử muốn sống trong Đại Tống này một cách tự do khoáng đạt, thẳng thắn thể hiện tâm tư, tùy tâm sở dục, khoái ý tung hoành!
Những kẻ đối địch với ta, dù là đám người thân thích khốn kiếp, hay quan trường độc ác, thậm chí là cái thời đại chết tiệt này, bọn chúng đều cầm chắc cái chết.
Không ai cứu được bọn chúng đâu, chính là bản ý của lão tử!