“Đúng rồi, Tiểu Hầu gia, lúc chúng ta đến đây, sư thúc còn cố ý dặn chúng ta phải báo cho ngươi một tiếng.”
Sau khi hai tên bảo tiêu xong việc, tên Diêu lực lưỡng mang giọng ồm ồm nói: “Sư thúc bảo rằng đến lúc chính Mùi, Phàn Lâu có ca múa không tệ.”
“Giờ chính Mùi, Phàn Lâu có ca múa không tệ?” Yến Nhiên nghe câu này xong, trong lòng vẫn chưa hiểu rõ ý nghĩa. Đến khi quay sang nhìn Hồng Tụ một chút, thấy tỷ tỷ cũng chỉ khẽ lắc đầu, ngụ ý là nàng cũng chẳng biết rõ bên trong có ẩn tình gì.
Đợi đến lúc Yến Nhiên suy nghĩ một chút về cái tên Phàn Lâu, bỗng lòng hắn khẽ động. Thật ra, chuyện này cũng không khó đoán. Nếu như cha vợ thật sự có điều muốn nói, cứ để tên Diêu to con này nói thẳng là được. Nhưng nếu đã không thể nói rõ, vậy hẳn là có chỗ kiêng kỵ. Nếu có đại sự thì cha vợ hoàn toàn có thể tự mình đến, nhưng ông ấy lại chỉ nói về Phàn Lâu, ca múa. Hẳn là đang gián tiếp bảo hắn qua đó?
Yến Nhiên nhìn mặt trời, đã qua buổi trưa, thời gian không còn bao lâu nữa. Hắn liền cười nói: “Nếu như có ca múa không tệ thì phải xem thử mới được! Nào, ta đi qua đó!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây