“... Ta biết dây cung không thể buông không, nhưng trong căn phòng này thực sự không tiện bắn tên.”
Yến Nhiên cười nói với Tô Tín: “Vả lại, cây cung này cũng là của ta!”
“... Thứ này thế nào?”
Khi Tô Tín nhìn Yến Nhiên, trong khoảnh khắc, trong mắt hắn bùng lên một tia sáng khó tả.
Khi hắn vừa mới tỉnh lại, phát hiện phần đời còn lại không thể bắn tên nữa, lòng hắn u ám thật khó mà hình dung.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây