Tống Thanh Hòa mỉm cười, nhưng rồi lại tắt ngay, nàng không biết ngôi mộ đó ở đâu.
Mình luôn bị nhốt trong hộp, khi ra ngoài đã rời xa ngôi mộ.
Hơn nữa ở đây còn xảy ra động đất, ngôi mộ có thể đã bị phá hủy rồi.
Nàng nghĩ mình vẫn phải quay lại ngôi mộ xem sao.
Nhưng làm sao để di chuyển đây?
Tống Thanh Hòa nhớ đến làn sương mù kỳ lạ mà nàng cảm nhận được trước đó, thứ đó dường như gắn liền với nàng, có thể sẽ hữu ích.
Nhắm mắt lại, nàng cảm nhận kỹ làn sương mù xuất hiện trước mặt nàng, càng lúc càng dày, dần bao quanh cái đầu, dùng ý thức điều khiển sương mù nâng cái đầu lên.
Tống Thanh Hòa mở mắt, thấy đầu mình lơ lửng giữa không trung, nàng vui mừng khôn xiết, “Có tác dụng rồi!”
Nhìn quanh một lượt, nàng mang theo cái đầu tiến về hướng hai người kia biến mất.
Nàng không biết, nhưng chắc chắn bọn họ biết.
Chạy một lúc lâu, trước mắt nàng xuất hiện một con đường quan đạo.
Nơi này không bị ảnh hưởng nhiều bởi động đất, nhưng có một chiếc xe ngựa bị cây đổ đè lên. Cây đã khô héo, bị động đất làm bật rễ, đè lên xe ngựa làm xe gãy làm đôi, ngựa cũng đã biến mất.
Giữa đường có một người đàn ông mặc áo xanh đang nằm, không rõ sống chết.
Tống Thanh Hòa thắc mắc, không thấy bóng dáng hai người kia đâu, chẳng lẽ do bọn họ chạy nhanh quá? Hay mình không chú ý?
Nàng quay đầu định đi tiếp thì chợt nhớ đến chiếc hộp vàng rơi trên đất, hai người kia tham lam như vậy, chắc chắn sẽ quay lại lấy.
Chờ ở đó có thể gặp lại bọn họ.
Nhưng rồi nàng lại quay lại nhìn chiếc xe ngựa đổ, người đó chết rồi sao?
Trông không giống người sống.
Dưới người đối phương có một vũng máu đỏ.
Với lượng máu này chắc chắn đã chết.
Nếu chết rồi thì mình có thể dùng cơ thể hắn ta không?
Chỉ còn lại một cái đầu, đi lại trên thế gian có vẻ bất tiện.
Tống Thanh Hòa không nghĩ nhiều, lắc lư cái đầu đến bên cây.
Nàng đứng quan sát một lúc, người đàn ông nằm giữa đường không động đậy, không có chút hơi thở, có vẻ đã chết từ lâu.
Thấy xung quanh không có dấu hiệu của người sống, Tống Thanh Hòa lắc lư cái đầu đến bên xe ngựa.
Sau khi quan sát kỹ xác chết thì có thể biết được một ít thông tin sơ bộ, trông hắn ta khoảng hai mươi tuổi, khuôn mặt khá điển trai, nhưng vì đau đớn trước khi chết nên mặt mày rất dữ tợn.
Tống Thanh Hòa nhìn kỹ cơ thể, hài lòng gật đầu, xác chết bị văng ra ngoài nhưng vẫn còn nguyên vẹn, chỉ có lưng bị đâm thủng một lỗ, nhưng không sao, vẫn dùng được.
Nhìn vào xe ngựa, nàng điều khiển tóc đến bên xe, mở rèm, bên trong cũng có hai xác chết, một bà lão và một cô nương khoảng mười bảy tuổi. Tình trạng của bà lão khá thảm, cơ thể bị đè nát, máu thịt be bét, máu chảy khắp xe.
Đầu của cô gái bị thủng một lỗ, chắc là va vào xe ngựa, cơ thể cũng bị đè nhưng nhờ bà lão cùng xe ngựa che chắn nên không bị nát, vết thương chí mạng là lỗ thủng trên đầu.
Tống Thanh Hòa so sánh một chút, thấy cái xác nam kia vẫn phù hợp hơn.
Nàng điều khiển cái đầu đến bên xác nam, suy nghĩ một chút, điều khiển tóc biến thành hình bàn tay, nắm lấy đầu xác nam, miệng thổi ra sương mù, quấn quanh cổ xác nam, sau đó nhẹ nhàng kéo, đầu xác nam liền rời ra.
Điều kỳ lạ là cổ không chảy máu.
Đặt đầu sang một bên, Tống Thanh Hòa lại điều khiển tóc dựng thẳng cơ thể lên thì mới phát hiện lưng bị đâm xuyên bởi một cành cây lớn.
Dùng sức rút cành cây ra, một lỗ thủng xuyên suốt xuất hiện.
Qua lỗ thủng, không chỉ thấy nội tạng be bét máu mà còn thấy cả rừng cây phía sau.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin