“Phương Tầm Diệc! Chúng ta còn là bạn thân không vậy!”
Phương Tầm Diệc không thèm để ý đến bạn mình, đã đi đến bên cạnh Thời Dư, mặt mày nhăn nhó, vẻ mặt đầy oán trách nói: “Đôi giày có phải được giấu ở chỗ em không, sao em không nói cho anh biết, chúng ta có phải là người thân thiết nhất không vậy?”
...
Thời Dư chỉ cười không nói nhưng biểu cảm đã cho Phương Tầm Diệc câu trả lời, mắt Phương Tầm Diệc sáng lên, lập tức tìm thấy chiếc giày dưới váy của Thời Dư.
“Bà xã, anh tìm thấy rồi.” Phương Tầm Diệc cười vui vẻ, lập tức quỳ lại bên chân Thời Dư, cẩn thận đi giày cho cô ấy.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây