“Vậy đợi một lát nữa vậy.” Đạo diễn suy nghĩ một chút, đề nghị hơi ác ý, khán giả càng sốt ruột chờ đợi, hiệu quả khi xem sẽ càng tốt.
Hai người tiếp tục dựng căn nhà gỗ, Phương Tầm Diệc nhỏ giọng hỏi: “Chúng ta có nên dẫn họ đến phòng ảnh không?”
Anh ta vẫn nhớ lần đầu tiên bước vào phòng ảnh, cảm giác như bước vào một thế giới nho nhỏ, thế giới ấy tràn ngập sự ấm áp và kỳ diệu, anh ta đã đến xem nhiều ngày liền, vẫn cảm thấy chưa đủ.
Những bức ảnh ấy, dường như đã dẫn anh ta đi khắp thế giới, cũng dẫn anh ta đi qua nửa đời người của Thời Dư.
“Ừ, tất cả ảnh đều ở đó.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây