[Đại thần, hay là chúng ta đừng nói nữa, tôi cảm thấy hồi nhỏ mình sống quá uổng.]
[Ôi, so sánh người với người thật đáng buồn.]
Phương Tầm Diệc không hề bị ảnh hưởng, trong lòng anh ta chỉ tràn ngập cảm giác tự hào: “Em giỏi thật, từ nhỏ đã giỏi rồi, tương lai của chúng ta...”
Phương Tầm Diệc đột nhiên ngừng lời, mặt đỏ bừng, lại ngại ngùng không dám nói ra, hơi cúi đầu, không dám nhìn Thời Dư.
Ngay từ đầu, họ cũng đã bàn về vấn đề con cái, kế hoạch của Thời Dư là sinh con ở tuổi ba mươi, mà năm nay Thời Dư đã hai mươi tám tuổi, anh ta cũng không biết Thời Dư có thay đổi kế hoạch của mình hay không.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây