Vân Độ thấy vậy, cười nhạo một tiếng, chẳng nói gì, tự mình đi tìm đồ ăn.
Tống Thanh Dã có lẽ còn có thể coi là tình địch của anh ta, còn vị tổng giám đốc không biết chui ra từ đâu này, thôi bỏ đi.
Đều là kẻ lưu lạc, chẳng ai cần phải thương cảm cho ai.
“Oa, nhiều đồ ăn ngon quá, đi đi đi, lấy đồ ăn thôi.” Thời Quang đi đầu xông thẳng đến khu đồ ăn, bỏ lại hai người đàn ông phía sau.
“Cậu không hợp với cô ấy, cậu có thể cho cô ấy thứ gì chứ?” Không giống với sự thoải mái của Vân Độ, Mạc Văn Thâm lại cố chấp hơn nhiều, anh ta cũng nhìn ra Thời Quang đối với Tống Thanh Dã có gì đó khác biệt nhưng lại không công nhận họ ở bên nhau.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây