Thời Quang hơi ngượng, có cần phải nói quá như vậy không?
“Được, vậy cho một bình rượu ngon nhất.” Mặc dù Thời Quang không tin lắm nhưng vẫn tò mò muốn nếm thử: “Có đắt không? Đắt quá thì tôi không uống nổi.”
“Tám mươi tám nghìn một bình, uống nổi không?” Người phụ nữ chính là chủ quán, liếc nhìn Thời Quang.
Thời Quang cảm thấy hai chữ uống nổi này đột nhiên có chút mơ hồ, cô có thể mua một bình để nếm thử nhưng với tổng tài sản chưa đến mười vạn của cô, cô cảm thấy mình thực sự không uống nổi.
“Đi thôi, đổi quán khác.” Thời Quang quay người bỏ đi, không mua nổi thì mình đi là được.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây