Thời Quang có chút tiếc nuối: “Thật ra tôi cũng không muốn đi lắm, tôi còn phải đi đóng phim.”
“Đóng phim?” Nguyên Nhược Du nghe thấy một từ lạ.
Thời Quang chớp chớp mắt: “Tôi quên nói sao? Tôi đến từ thế giới lớn, tôi không phải người của thế giới nhỏ này.”
Ban đầu thì đúng là như vậy nhưng bây giờ cô cũng không cảm thấy mình là người của thế giới nhỏ nữa.
Sau khi nghe xong, Nguyên Nhược Du lập tức lại khóc: “Ôi trời ơi, đứa bé đáng thương của mẹ, những tên súc sinh đó thật đáng chết, chúng dám ném con ra khỏi Cổ Linh giới, khó trách mẹ tìm con mãi mà không thấy, hu hu hu...”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây