Cái gọi là thiên phú, chính là bẩm sinh đã giỏi về điều này, ví dụ như Thời Quang.
Thời Quang sinh ra đã có linh thể, cô có thể dễ dàng học bất kỳ loại chú thuật nào và các loại chú thuật trên người cô đều sẽ tăng hoặc giảm tùy theo tình huống, giống như loại chú thuật mê hoặc tự có của chiếc mặt nạ, chỉ có thể phát huy không đến một phần mười tác dụng trên người Thời Quang.
“Hóa ra là bảo bối này.” Thời Quang nhìn chiếc mặt nạ, vừa nói vừa đưa tay ra lấy: “Loại người như ông không xứng dùng thứ tốt như vậy, đưa cho tôi đi.”
Nghe lời này, có vẻ hơi giống phản diện.
“Cái con nhóc này nói chuyện to mồm thật, tôi chỉ sợ cô không có mạng để lấy!” Khương Đản tức đến muốn chết, đây là cái thằng nhãi ranh nào chui ra vậy, dám ngang ngược đến thế!
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây