“Không biết.” Hai người còn lại lắc đầu, còn trao đổi ánh mắt với nhau: “Đại sư huynh, chúng ta mau đi mở trận pháp thôi, lỡ như có người đuổi theo, sư phụ bị thương nặng, chúng ta không đối phó nổi đâu.”
“Ừ.”
Sau khi trận pháp được mở ra, thung lũng nơi họ ở đột nhiên biến mất, giống như bị không gian gấp lại, dù là trong thực tế hay trong tầm mắt, đều không thể nhìn thấy hay tìm thấy.
Thời Quang định bế quan nhưng điện thoại cứ reo, cầm lên xem thì ra là Huyền lão đại lại gọi điện đến.
“Không phải đã đưa đan dược rồi sao, Huyền lão đại còn tìm tôi làm gì nữa?” Thời Quang lẩm bẩm: “Không phải vì chuyện hôm nay chứ.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây