“Ôi, em đâu có ăn nhiều, một ngày em chỉ ăn nửa cái bánh bao thôi, em rất dễ nuôi mà.”
“Ừ.” Mộc Mộc đáp một tiếng, lại nhỏ giọng bổ sung: “Ăn một cái cũng được, anh sẽ cố gắng kiếm tiền, ở đây cảm thấy rất an toàn.”
“Em cũng sẽ cố gắng, em có thể đi ăn xin, cũng có thể tìm việc em có thể làm, em biết làm rất nhiều việc, em có thể đánh giày, đưa thư, còn có thể làm phục vụ, em cũng biết rửa bát, em có thể rửa rất sạch sẽ.”
“Ừ, chúng ta sẽ được ăn no.”
Đỗ Trọng vốn là đến để đưa sữa, tuy là khách nhưng lại rất có ý thức của chủ nhà, tại sao Thời Quang lại vô tâm đến mức không nghĩ đến những điều này chứ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây