“Em biết.” Nếu không thì anh đã bị đánh rồi.
Nhưng cũng chính vì vậy mà Thời Quang mới cảm thấy hơi ấm ức.
Dựa vào cái gì chứ? Cô vất vả lắm mới lấy được, Tống Thanh Dã chẳng làm gì cả, mấy viên linh châu đó lại chạy ùa đến, thật là ấm ức quá đi!
“Chỉ cần em có cách, anh có thể phối hợp với em bất cứ lúc nào, trả lại mấy viên linh châu đó cho em.” Giọng điệu của Tống Thanh Dã vô cùng nghiêm túc: “Anh có thể thề, em bảo anh làm gì cũng được.”
Trước đây Thời Quang rất ghét người ta hứa hẹn những lời căn bản không thể thực hiện được, còn làm gì cũng được, chết cũng được à?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây