Gửi thư xong, Thời Quang bắt đầu nghịch mấy viên đá có linh khí: “Anh nói xem, đây có phải là linh thạch trong truyền thuyết không?”
Tống Thanh Dã khựng lại: “Anh chưa từng thấy nhưng cảm giác đúng là như vậy.”
Anh luôn cảm thấy mình đã học được nhiều thứ chưa biết qua giấc mơ nhưng thực tế những thứ này lại không thực sự tồn tại trong ký ức của anh, có cảm giác rất xa lạ, khiến anh không thể khẳng định nhận thức của mình.
“Em cũng thấy vậy và em còn thấy hơi quen quen, như thể đã từng thấy rồi.” Nhưng thực tế, cô chưa từng thấy thứ này: “Hì hì, đã thấy hay chưa thấy cũng không sao, có thứ tốt này, em có thể trở nên lợi hại hơn một chút.”
Tống Thanh Dã liếc nhìn linh thạch, thận trọng lùi lại hai bước, ngàn vạn lần đừng lại gần, lỡ như những viên linh thạch này cũng bị anh hấp thụ thì anh có thể không ở đây được nữa.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây