Chuyện này đã khiến cho Cố Qua Tử tức đến mức gần không làm được chuyện nào suôn sẻ cả, nhưng hắn lại là một lão già tàn tật, bên kia người đông thế mạnh, vậy nên hắn đấu không lại người nhà đó: nếu hắn muốn sử dụng một số thủ đoạn trong cấm thuật Phong thủy thì lại khiến cho Cố Qua Tử này cảm thấy bản thân làm người không ngay thẳng: Tự mình ra tay làm mọi việc chính là một cái giá trên trời, một gia đình bình thường như nhà La Phán Tử chắc chắn sẽ không thể gánh chịu nổi hậu quả này.
Hơn nữa, một khi Búa Tử Kim bị thu hồi, vậy thì về sau sẽ phải chôn ở nơi nào đây? Cũng không thể để nó cứ vậy mà trở nên rỉ sét được.
Hai ngày nay hắn vắt óc suy nghĩ nên đối phó với La Phán Tử như thế nào, thậm chí cả việc sửa vật dụng cũng không còn khiến hắn hứng thú, vừa hay lúc này bọn ta lại đến đây, liền bảo chúng ta đi một chuyến, chỉ cần có thể lấy lại Búa Tử Kim là được, còn phải đảm bảo rằng sau này nó vẫn luôn sắc bén không hen gỉ, vậy thì lần giao dịch này hắn sẽ không lấy một đồng nào hết.
Trình Tinh Hà nghe cái gì khác thì còn đỡ, vừa nghe không cần mất tiền thì lập tức mừng rỡ nhảy cẫng lên, vội nói:
“La Phán Tử này thật là vô liêm sỉ, rõ ràng là đang ức hiếp người già neo đơn, chuyện này thì ngươi cứ việc yên tâm đi, chúng ta sẽ thay trời hành đạo, trừng trị cái ác để giúp ngươi lấy đồ của mình về.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây