Phan Lão Ngũ thì dạy hắn rất tận tâm, có thể nói là coi hắn như con đẻ, nhưng Cao Á Đào này đã quen với việc ăn chơi lêu lổng, hắn cảm thấy công việc trong phòng bếp vừa khổ vừa mệt, còn phải chịu mùi khói mùi dầu, hoàn toàn rất coi thường – bảo thì hắn nói, lên văn phòng ở thành phố lớn ngồi, sạch sẽ lại kiếm được nhiều tiền mới phải chứ! Tốt nhất là trở thành một người quản lý, rất uy phong!
Cho nên hắn cũng không để ý lắm, càng ngày càng phạm sai lầm suốt ngày chỉ biết lên mạng mơ làm giàu.
Mà quán lẩu của Lão Ngũ lại làm ăn rất phát đạt, hắn không muốn làm việc, nhưng nhìn những nồi lẩu được bán ra trong cửa hàng mỗi ngày, ánh mắt hắn lại sang rực.
Ở cái thời đại này, ngươi nói thử xem, các quán hàng khác đều buôn bán ế ẩm, duy chỉ có quán lẩu của Lão Ngũ là có nguồn khách ổn định, tiền vào như nước, cũng không biết tại sao.
Hắn suy nghĩ, nếu như không làm gì mà vẫn có nhiều tiền như thế vào túi thì hay biết mấy!
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây